Chào! Mozilla/5.0
Truyện Teen - Nhóc To Gan Đấy
cặp đến.
-Mây ơi, Núi chờ Mây ngay cổng trường đó à nha ! - Bọn con trai cắp cổ anh chàng tội nghiệp đó hét lên.
Quả nhiên, phải hẹn với người ấy mới ấp úng như vậy.
-Hồi nào vậy ? – Tôi làm mặt gian.
-Hè vừa rồi.
-To gan, có bạn trai mà không thèm cho bằng hữu biết. – Tôi giậm chân hét lớn.
-Có, nhưng tháng vừa rồi tụi này tính nói "Mọt sách" biết nhưng lúc đó biến đâu mất tiêu.
À, đúng rồi, lúc đó tôi đang ở nhà thằng nhóc mà. Không biết giờ nó làm gì nhỉ ?
-Thế nên...
-Vậy ra về giới thiệu hai chàng cho mình đi ! Để bù lỗi. – Tôi cười lém lỉnh.
-Để mai đi, lần này tụi mình hẹn đi chơi riêng.
-Cha chả ! Được lắm ! Giấu bạn là một tội, hẹn chơi riêng là hai tội, hai người sẽ bị trừng phạt phải huỷ cuộc hẹn. – Tôi đập bàn xử án hai đứa bạn. - Cẩu đầu đao đâu ?
-Bao đại thư tha cho tụi em ! - Tụi nó chắp tay van xin.
Hình như trời phạt tụi nó thiệt, cuối buổi giáng một cơn mưa thiệt lớn xuống hạ giới. Tụi nó không hề mang theo một cái áo mưa hay cây dù gì hết, hẹn kiểu nào được. Đó là điều tất nhiên, mới đây hai anh kia mới nói huỷ hẹn.
-Tại "Xích thố" hết ! – Vân túm lấy cổ áo tôi đấm thùm thụp.
-Đau đau ! Ai biết nó linh dữ vậy. – Tôi cố gắng gỡ tay Vân ra.
-Thôi đừng đánh nữa, giờ về ta cũng không biết về đừng nói là hẹn. – Trân ngán ngẩm nhìn cơn mưa. - Tới mùa mưa rồi mà.
-Phạt mi phải tìm cái gì cho bọn ta che mưa đi về ! – Vân kéo tôi đi.
Vân bắt tôi đứng im để Trân lục cái cặp tôi. Tội nghiệp, dưới bàn tay con nhỏ "Ve chai" này không có gì không biến thành vật dụng được. Nhưng dưới bàn tay đó thì bao nhiêu bí mật xì ra tuổt luốt.
-Hà hà, Atula coi nè. – Trân lấy trong cặp tôi cái thứ gì đó coi bộ thú vị lắm. – Tăng tăng tăng tằng.
-Oái, đó là... – Tôi giật mình.
Vân xô tôi ra chạy đến bên Trân xem thử, mặt nó nở một nụ cười của... găng-xtơ.
-Hạc giấy à ? Không ngờ Xích thố cũng biết gấp hạc khéo thế này.
Hai đứa này thừa biết tôi tuy giỏi về mấy môn trên trường nhưng có một môn tôi dở tệ đó là thủ công, cả tháng không vá nổi cái lỗ thủng 3 cm, một năm không gấp nổi một con thuyền giấy cho nên hồn, giờ biết gấp hạc là chuyện không thể. Nhà tôi không có ai bị bệnh nên đâu cần nhờ gấp hạc nên cái này chắc chắn là quà tặng.
-Của ai vậy hả ? - Tụi nó hỏi.
-Của... học trò. – Tôi lắp bắp.
-Xạo, bồ đừng có xạo,mỗi lần đi dạy là bồ hắc ám thấy sợ, tụi học trò làm gì có tâm trạng tặng quà chứ.
-Thì... xin
-Làm như tụi này không biết bồ đi dạy chỉ có lo nhồi nhét, la hét người ta, thời gian đâu mà để ý chung quanh.
Tụi nó nói đúng. Mỗi lần đi dạy là tôi không để ý gì hết, bữa nọ đi kèm cho một học sinh nữ, nguyên một cái cài tóc tôi thích sờ sờ trước mặt tôi cũng chẳng thèm để ý. Con hạc dính than này nhằm nhò gì.
-Của ai vậy hả ? - Tụi nó cười.
-Ai cũng được ! – Tôi hét lên. – Tò mò vừa phải thôi nhé ! – Tôi giật lấy con hạc giấy.
Tôi bực mình gạt tụi nó ra, sắp lại mọi thứ vô cặp, chạy như bay xuống chỗ để giày.
-Ê, đi đâu vậy ? - Tụi nó đuổi theo.
-Đi về ! Thà cảm còn hơn phải nạp mạng cho hai người. – Tôi mở tủ giày ra.
Trong tủ ngoài đôi giày còn có thêm một bảo bối rất có giá trị trong lúc này : Một cây dù.
-Ủa, cái này... – Tôi cầm cây dù lên.
-Thấy chưa ? Quan tâm thấy sợ luôn đó. – Hai đứa nó hùa vô.
-Nhiều chuyện ! Nói nữa là đây không cho quá giang đâu nhé !
-Ê, bậy bậy.
Tôi bung dù ra, đưa cho tụi nó che chung, cây dù cũng che được cỡ ba người. Đi dưới làn mưa lạnh buốt cây dù này toát ra một hơi ấm kỳ lạ mà chỉ có tôi mới cảm nhận được (tôi biết vì hai đứa kia cứ luôn miệng than lạnh). Lẽ nào là của...
-Chắc không phải đâu. – Tôi lắc đầu. – Không có gì !
-----***-----
Sáng hôm sau đám bạn tôi kéo tôi đến quán kem để giới thiệu ấy ấy của mình.
-Đây là anh Thế Dũng, học lớp 11/8, bạn trai mình. – Trân đỏ mặt.
-Còn đây là Nguyễn Thanh Sơn, trưởng CLB Karate. – Vân lắp bắp.
-Chào hai anh ! – Tôi cúi đầu. – Em là Tiểu Mai, bạn của hai đứa này.
-Hân hạnh được biết em.
-Chị ơi ! Cho tụi em hai ly kem dừa, hai ly kem lăn và một ly... dâu – Trân kêu món.
-Kêu sôcôla đi ! – Tôi bảo. – Hai ly kem dừa, hai ly kem lăn và một ly kem sôcôla.
Một lúc sau, người phục vụ đem đến cho tôi những ly kem hơi lạnh còn phả vào mặt.
Tôi hớn hở xúc một muỗng kem sôcôla cho vào miệng. Mùi vị kem ở quán này thua xa cái quán mà thằng nhóc hay dẫn tôi tới (Tôi so sánh hơi thừa nhỉ) nhưng cũng khá ngon đấy chứ.
-Nè, bồ thích ăn cái thứ đắng nghét này hồi nào vậy ? – Trân hỏi.
Ừ nhỉ, hồi học cấp II tôi là đứa ghét cay ghét đắng đồ đắng, sôcôla cũng không ngoại lệ. Có điều dạo này thằng nhóc hay đưa cho tôi sôcôla – món nó thích - mỗi lần đi ăn kem nên giờ ghiền luôn rồi.
-Ừ, đôi lúc cũng phải đổi khẩu vị chứ ! – Tôi lấp liếm cho qua chuyện.
Sôcôla cũng không phải là đắng, bản chất của nó là vừa ngọt vừa đắng nhưng vị đắng át mất vị ngọt nên ít ai nhận ra. Thằng nhóc ấy cũng giống vậy, bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra rất dịu dàng mà tình cảm. Tự nhiên tôi thấy nó hiện ra trước mặt đang mỉm cười, đưa muỗng kem sôcôla ra, mùi vị nó giống hệt của cái quán ngày nào. Tiếng đá bào tan vang lên càng lúc càng rõ.
-Ê, bồ sao vậy ? – Vân huơ tay trước mắt tôi. – Sao tự nhiên khóc ngon ơ hà ?
-Ủa, chắc tại bụi. – Tôi quệt nước mắt đi. – Kem ngon lắm.
Hai đứa kia nhìn tôi rồi bất chợt thở dài.
-Xem ra nhóm mình hết lấy biệt danh là Loveless rồi nhỉ. – Tôi đánh trống lảng. – Ai cũng có nơi có chỗ, chỉ còn mình đây. – Tôi thở dài.
Cái đầu tôi giờ không biết nên nghĩ cái gì nữa.
-Rõ rồi ! – Vân đập bàn làm rung mấy ly kem.
-Gì ? – Tôi giật mình.
-Bồ đang yêu ! - Tụi nó đồng thanh.
-Hả ?
-Chắc chắn luôn đó. Chỉ có yêu mới có cử chỉ như vậy. – Trân khẳng định.
-Nói đi, dạo này gặp ai mà có cử chỉ như vậy. Anh Tuấn ? Bồ chấp nhận tình cảm của hắn rồi phải không ? – Vân hùng hổ nói.
-Tào lao ! – Tôi đập bàn.
-Hay là trưởng các CLB, nghe nói mấy anh đó cũng bảnh trai lắm. – Hai boyfriend của nó cũng hùa theo.
Tức điên đi được !
-Hay là cái người tặng con hạc ? – Trân mỉm cười ranh ma.
-Con khỉ mắc phong đó á ? Còn lâu à ! - Bất chợt biết mình lỡ lời, tôi vội che miệng lại.
Tụi nó vỗ tay như tìm được kho báu.
-Khai ra rồi ! Khai ra rồi ! Con khỉ đó là ai ?
-Một con khỉ lạnh lùng, ngang ngạnh, thấy mà phát ghét.
Vừa dứt câu là ở đâu nguyên một cục đá bay thẳng vào đầu tôi. Đau quá ! Dây thần kinh truyền cho tôi một phản xạ khiến cho miệng tôi phải hét lên.
-Thằng nhóc quỷ quái ! Ném đau vậy hả ?
Tụi kia trố mắt nhìn tôi, hỏi :
-Thằng nhóc ? Bồ to gan vậy à ?
-Ơ, không. – Tôi chối. – Ăn kem tiếp đi.
Hết giờ, tụi bạn quỷ quái nói.
-Tại bồ bắt tụi này giới thiệu nên bồ phải khao đó nha !
-Gì ? – Tôi ngạc nhiên. – Đây khao hả ? – Tôi thở dài, rút bóp ra lấy tiền (nhờ tiền chu cấp của nhà thằng nhóc nên tiền tôi làm được tôi xài) – Tính tiền !
Người phục vụ lịch sự nói :
-Thưa cô, bàn này có người trả rồi !
-Hả ? Trả rồi ?
-Ai vậy ? – Tôi ngạc nhiên, tôi đâu có bạn chơi sộp vậy.
-Có một người tới mua kem và bảo với tôi là trả tiền cho bàn này luôn. Mới đi về hướng này. – Người đó chỉ tay về phía chiếc xe đạp màu xám đầu đường.
Tôi vội vàng chạy ra chỗ chiếc xe, nó liền phóng mất, tôi chỉ thấy thân hình và phớt khuôn mặt, người này cỡ 9,10 tuổi. Nhưng rõ ràng là cái cảm giác đó. Vậy...có nghĩa là...nó luôn theo sát tôi à ?
Chương XIV : Hẹn gặp lại !
-Ắt xì ! – Tôi hắt hơi một cái thật mạnh.
-Bồ cảm rồi à ? – Trân áp trán nó vào trán tôi để kiểm tra nhiệt độ. - Lạ thật, người thường nói kẻ ngốc không bao giờ bị cảm mà. (Nó xài thành ngữ không đúng chỗ)
-Tại tối hôm qua dạy khuya quá mà gặp cơn mưa lạnh nữa. – Tôi lại hắt hơi.
-Không có dù à ? – Vân hỏi đùa.
Sao không ? Không có dù là hôm nay tôi không lết tới lớp nổi đâu. Mưa hôm qua lạnh kinh khủng, gió mạnh thấy sợ, muốn thổi tung cây dù của tôi ra luôn.
-Có. Ắt xì ! – Tôi nằm dài trên bàn.
Tôi cũng không muốn tới lớp làm gì, khổ nỗi hôm nay có bài kiểm tra, không tới không được. Giờ đầu tôi cứ ong ong. Không biết có làm nổi không nhưng tệ lắm cũng phải được 8 điểm chứ. (Ặc, đầu ong ong mà muốn được 8 điểm, liều mạng thấy sợ)
-----***-----
Đề được phát ra. Tạ ơn trời phật, may mà nó dễ, khó một cái thì với cái đầu hiện nay chỉ được 8.5 là cùng(Ở lớp tôi 8.5 là bết lắm). Tôi cắn răng, rê cây viết theo từng ô li, mệt quá !
-----***-----
Giờ ra chơi
Ào ! "Con sâu róm" kia xách đâu ra một chai nước đá tạt vào tôi.
-Làm gì vậy ? – Vân hỏi nó.
-À, đây thấy con gà rù kia có vẻ mệt nên cho nó uống chút nước ấy mà. – Nó nhếch mép cười. - Về!
Bốp !
Cám ơn Vân nhé ! Đây không bệnh thì cũng xử "con sâu" kia một trận rồi. Cho chừa !
-Mày. - Điệp ôm mặt khóc chạy ra ngoài. – Tao mét bồ tao !
-----***-----
Tiêu rồi, cái mùa mưa chết tiệt, sao lại mưa lúc này. Hồi nãy bị "uống" nước lạnh giờ bệnh nặng thêm nữa. Tôi lê chân xuống lấy cây dù hay để sẵn trong tủ giày, bung nó ra, đi ngật ngà ngật ngưỡng như người say rượu (Lúc này tôi mới phục cha tôi, say cỡ nào cũng không té).
-Có sao không ? Hay để tụi này đưa bồ về. – Trân đỡ lấy tôi.
Tôi gồng mình lên nói :
-Chút cảm này ăn thua gì. Đừng lo !
-Được không ? Hả con gà rù ? – Vân chống nạnh hỏi.
-Được mà, hai người theo hai cái ô tình yêu về đi, đây không thích để bạn trai hai người chửi sau lưng. – Tôi chỉ hai anh chàng đang cầm ô đón hai con bạn.
-Đi thôi ! – Anh Sơn gọi Vân.
Hai đứa nó nhìn tôi ái ngại nhưng cũng bỏ tôi một mình đi theo hai chàng. Bạn bè thế đấy !
Tôi cũng bung dù ra đi về.
Cơn mưa này còn kinh khủng hơn là hôm qua nữa. Gió lạnh phát khiếp, từng đợt từng đợt bay tới, đã vậy trường còn bắt mặc váy làm cho nó có chỗ tác oai tác quái. Lạnh kinh khủng, cứ như hàng loạt cây kim ghim vào chân tôi cùng một lúc.
Thôi rồi, hai chân tôi đang run dần, tay cũng buông lỏng cây dù ra rồi bị gió cướp mất . Mưa bắt đầu hoành hành, tạt từng đợt vào mặt tôi, vào tóc tôi, chưa đầy một phút, cả người tôi đều ướt sũng. Các bộ phận lên tiếng đòi đình công như một người công nhân bị bắt làm 22h/ngày. Tôi đành buông xuôi theo tiếng biểu tình của cơ thể. Từ từ gục xuống. Đầu óc tôi gắng gượng một lát cũng không chịu nổi, cuối cùng là đình công luôn.
Tôi không còn biết trời trăng gì nữa, chỉ kịp nhận ra có một vòng tay đỡ lấy tôi rồi ngất đi.
-----***-----
Một giấc mơ rất lạ, tôi ở trên một cánh đồng hoa đủ màu sắc. Xa xa có ai đó đang lấp ló nhìn tôi. Tôi liền chạy tới nắm lấy tay người đó, mỉm cười "Chạy đi đâu ? Quả nhiên là cậu" Ánh sáng dịu dần, khuôn mặt đó từ từ in trong mắt tôi, là thằng nhóc. Nó lúng túng giật tay tôi ra nhưng không được đành dùng tay còn lại ký đầu tôi một cái đau điếng, hét lên : "Cứng đầu ! Trán như tâm Trái Đất mà còn ráng đi học, nghỉ một buổi không được sao ?"
-Đau ! – Tôi rên.
-Hả ?
Tôi mở mắt ra, thằng nhóc đang ngồi cạnh tôi.
-Cậu...
-Nhờ cậu Thiên đỡ con về đấy ! Không thôi giờ con đang đi theo Cô bé bán diêm rồi. – Cha tôi đưa cho nó ly nước. - Mời cậu, ngồi suốt 5 tiếng nãy giờ chắc mệt lắm.
5 tiếng ? Nó dai vậy à ?
-Cám ơn bác ! – Nó đón lấy ly nước.
-Cậu đỡ tôi về bằng cách nào ? – Tôi hỏi.
-Dù sao tôi cũng cõng được cái ti vi 90 inch, con gà rù như cô si nhê gì. – Nó nói. – Cõng.
Tôi cũng không ngạc nhiên, lúc học võ có môn khí công, nó luyện qua rồi thì tảng đá to nó cũng nâng lên nổi.
-Cậu về đi, kẻo phu nhân lo. – Tôi nói.
Cha tôi cười khà khà.
-Muốn về thì về được lâu rồi. - Rồi ông đóng cửa đi ra ngoài.
-Sao vậy ? – Tôi quay qua, thấy nó đang đỏ mặt. – Sao chưa đi ?
Nó quay mặt đi chỗ khác, ngập ngừng.
-Buông tay tôi ra !
Tôi nhìn xuống, tôi đang nắm lấy tay nó rất chặt, rất chặt.
-Xin lỗi. – Tôi gắng vận sức để buông tay nó ra nhưng lực bất tòng tâm, hình như cánh tay nó phản tôi. – Sao buông không được ?
-Thôi đi cô nương, không buông được thì đừng có hành thân. - Rồi nó lầm bầm. – Đang ngủ tự dưng chụp lấy tay người ta chặt chưa từng thấy giờ buông không nổi.
-Tôi thách cậu cù lét tôi đấy, đến một phút cũng không buông ra nổi đâu, giờ tôi nhấc đầu lên cũng không được mà. – Tôi biện minh.
-Biết rồi ! Biết rồi ! – Nó xua tay.
Hai bên cứ im lặng rồi tôi lên tiếng.
-Thằng nhóc ném đá tôi lúc ở quán kem là cậu phải không ? Giấu làm gì.
Nó lẳng lặng gật đầu.
-Cậu đã để dù mỗi khi mưa bất chợt ?
Nó cũng gật đầu.
-Cậu luôn biến mất sau khi tôi nhận được dù ?
-Ừ.
-Vậy nếu tôi hết cảm, cậu cũng biến mất luôn hả ? – Tôi mỉm cười.
Lần này nó mở to mắt ngạc nhiên. Không gật cũng chẳng lắc.
-Lúc tiễn tôi, cậu bảo tôi đừng quên cậu rồi âm thầm giúp đỡ. Báo hại tôi giờ quên không nổi, lúc nào cũng muốn gặp cậu. Bắt đền đi ! – Tôi mỉm cười. - Kiểu này chắc tôi cố tình gặp bị cảm hoài quá !
-Cô...
-Ít ra cũng phải cho tôi có thể cho tôi gặp cậu mỗi tuần chứ. Không thôi hết bệnh tôi lại dầm mưa nữa cho coi.
Nó im lặng một lúc rồi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, dịu dàng nói :
-Thôi được, thứ năm cô chỉ học cỡ hai tiết, tan học cứ ra chỗ gốc cây đại thụ gặp tôi.
-Thật không ?
-Ừ.
-Tốt quá ! – Có nỗi vui dâng lên khôn tả trong lòng tôi.
-Vậy là khỏi cảm nhé ! Ngủ đi ! Hôm nay tôi ngủ ở đây.
Tôi thích thú ngủ một giấc thật đã. Trước khi gặp những giấc mơ đẹp, tôi cảm nhận được một cảm giác ấm áp đang dần lan rộng trên má tôi. Có lẽ...
-----***-----
-Được rồi ! – Tôi buông tay nó ra. - Ủa.
Giờ không phải tôi nắm tay nó mà nó nắm tay tôi. Tôi mỉm cười, lay nhẹ nó.
-Này, dậy !
-Ờ. – Nó buông tay tôi ra, vươn vai.
-Cậu Thiên, phu nhân cho xe tới đón cậu kìa ! – Cha tôi nói vọng lên.
-Tạm biệt ! – Nó xuống lầu.
-Thiếu. – Tôi mỉm cười, níu tay nó.
-Gì ?
-Hẹn gặp lại !
Nó à một tiếng rồi vào xe, vẫy tay với tôi.
-Hẹn gặp lại !
Chương XV : Thứ sáu ngày 13 cũng không phải là ngày xui xẻo đâu !
-Bye mấy bồ ! Đi chơi vui vẻ nhé ! – Tôi vẫy tay chào tạm biệt đám bạn.
-Ê, khoan đã. – Vân tóm lấy cổ áo tôi. – Sao dạo này mỗi lần đến thứ năm là thấy bồ vui khi tụi này tách đi đánh lẻ vậy hả ?
-Ơ, mấy bồ quyết đi đánh quả lẻ thì phải bắt đây khóc sao ? – Tôi giật ra rồi vọt khỏi hai đứa dai nhách đó. – Bye nha !
Sau cái ngày hôm đó thì mỗi tuần, đúng thứ năm là tôi tách ra khỏi nhóm đến chỗ cây đại thụ duy nhất trong phố gặp thằng nhóc. Nó dẫn tôi đi chơi rất nhiều chỗ, lâu lâu lại dẫn về thăm phu nhân, vui ơi là vui.
Nhưng lâu lắm cũng dẫn đến một hậu quả nghiêm trọng : hai con bạn quái quỷ của tôi đã bắt đầu sinh nghi.
Bằng chứng là một ngày nọ...
-Xin lỗi đã tới trễ ! – Tôi thở dốc.
Nó phì cười :
-Coi nào, cái mặt như trái cà chua vậy ! – Nó đưa cho tôi cái khăn tay. – Này !
Tôi đón lấy chiếc khăn.
-Cảm ơn ! – Tôi lau mồ hôi trên trán.
-Đi nào ! – Nó nắm tay tôi dắt đi.
-Ừ ! Hả ?
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi. Có ai đó đang tia mắt về tôi thì phải.
-Sao vậy ? – Nó hỏi.
-Không, không có gì. - Sợ mất vui nên tôi xua tay.
-Đi ! – Nó nắm tay tôi đến chỗ khu vui chơi.
Đi được một quãng xa nhưng cái cảm giác rùng rợn ấy vẫn còn bám theo tôi dai dẳng. Đứa nào mà dai vậy hả trời ?
Nó đưa tôi đến chỗ đập ếch – trò chơi mà tôi vô địch từ xưa tới giờ.
-Chủ quán !Chuẩn bị cho tôi hai mươi cái búa ! – Tôi hồ hởi nhìn đám ếch đang thò lên thụp xuống.
Người trông trò chơi đó sợ xanh cả mặt. Tởn một lần rồi, tuần trước tôi xách cái búa đập bể hai mươi con ếch khiến cho tiệm phải đóng cửa nguyên buổi để sửa. Mấy người này đề phòng kỹ cỡ nào cũng gặp hậu quả : tăng tốc độ thì cháy máy, đưa búa nhẹ, mỏng thì búa tét, đưa búa nặng càng sai lầm. Vì thế cho nên...
-Thưa cậu, hôm nay đóng cửa. – Nói rồi ông ta đóng cửa cái rầm.
-Hả ? Gì kỳ vậy ? – Tôi thắc mắc.
Nó chỉ tay về phía đám ếch.
-Cô không thấy đám ếch kia đầy vết hàn à ?
-Chán thật ! Qua chỗ khác đi ! – Tôi kéo tay nó qua gian khác.
Đến chỗ gắp thú. Vừa thấy mặt chúng tôi là ông chủ hét toáng lên :
-Hết thú rồi ! Mời đi chỗ khác ! - Rồi ông ta ôm nguyên thùng thú vào trong.
Gian bắn thú, gian đấm thuê treo bảng máy cần tu sửa, rồi gian ném vòng, gian vớt cá cũng đóng cửa nốt.
-Thật là ! Công viên mà gian nào cũng đóng cửa thì xây lên làm cái gì ? – Tôi hét lên.
-Con nhỏ này còn dữ hơn cả quỷ thần Atula nữa.
Có tiếng rì rầm trong bụi cây. Của một đứa, không, của hai đứa, là bốn đứa. Cái giọng này tuy nghẹt nghẹt nhưng quen lắm.
-Khát nước quá ! – Tôi vờ than.
-La chi cho cố, để tôi đi mua. – Nó chạy đi đến gian bán nước.
Chờ cho nó đi khỏi là tôi liền lao thẳng đến bụi cây, cầm cái cặp mang trên tay phang liền bốn cái đầu đang nhấp nhô trên đó bốn cái liên tiếp bốp bốp bốp bốp. Đương nhiên là tôi biết cái đám này là ai rồi.
-Nghe lén nè ! Dòm lén nè ! Theo dõi lén nè ! Rình lén nè ! - Mỗi một cú phang là tôi đệm một câu.
-Ui da ! - Bốn cái bóng từ trong bụi cây lăn ra.
Không ai xa lạ đó là "Ve chai", "Atula" và hai sư huynh tôi quen hồi bữa. Bữa nay tụi nó đi theo mốt "công an phục kích tội phạm" mang theo nào là ống nhòm, nào là máy ghi âm, rồi cả máy quay nữa chứ, trên đầu trang điểm toàn là lá cây với hoa. Giờ được tôi trang điểm thêm một cục u trên đầu.
-Đau quá ! – Vân ôm đầu than thở.
-Mấy người tới đây làm gì ? – Tôi chống hông hỏi. – Không nói đây cho mọc thêm cái sừng nữa bây giờ.
-Hỏi thừa, theo dõi bồ chứ làm gì ! – Trân nói như tụi nó theo dõi tôi là một chuy
-Mây ơi, Núi chờ Mây ngay cổng trường đó à nha ! - Bọn con trai cắp cổ anh chàng tội nghiệp đó hét lên.
Quả nhiên, phải hẹn với người ấy mới ấp úng như vậy.
-Hồi nào vậy ? – Tôi làm mặt gian.
-Hè vừa rồi.
-To gan, có bạn trai mà không thèm cho bằng hữu biết. – Tôi giậm chân hét lớn.
-Có, nhưng tháng vừa rồi tụi này tính nói "Mọt sách" biết nhưng lúc đó biến đâu mất tiêu.
À, đúng rồi, lúc đó tôi đang ở nhà thằng nhóc mà. Không biết giờ nó làm gì nhỉ ?
-Thế nên...
-Vậy ra về giới thiệu hai chàng cho mình đi ! Để bù lỗi. – Tôi cười lém lỉnh.
-Để mai đi, lần này tụi mình hẹn đi chơi riêng.
-Cha chả ! Được lắm ! Giấu bạn là một tội, hẹn chơi riêng là hai tội, hai người sẽ bị trừng phạt phải huỷ cuộc hẹn. – Tôi đập bàn xử án hai đứa bạn. - Cẩu đầu đao đâu ?
-Bao đại thư tha cho tụi em ! - Tụi nó chắp tay van xin.
Hình như trời phạt tụi nó thiệt, cuối buổi giáng một cơn mưa thiệt lớn xuống hạ giới. Tụi nó không hề mang theo một cái áo mưa hay cây dù gì hết, hẹn kiểu nào được. Đó là điều tất nhiên, mới đây hai anh kia mới nói huỷ hẹn.
-Tại "Xích thố" hết ! – Vân túm lấy cổ áo tôi đấm thùm thụp.
-Đau đau ! Ai biết nó linh dữ vậy. – Tôi cố gắng gỡ tay Vân ra.
-Thôi đừng đánh nữa, giờ về ta cũng không biết về đừng nói là hẹn. – Trân ngán ngẩm nhìn cơn mưa. - Tới mùa mưa rồi mà.
-Phạt mi phải tìm cái gì cho bọn ta che mưa đi về ! – Vân kéo tôi đi.
Vân bắt tôi đứng im để Trân lục cái cặp tôi. Tội nghiệp, dưới bàn tay con nhỏ "Ve chai" này không có gì không biến thành vật dụng được. Nhưng dưới bàn tay đó thì bao nhiêu bí mật xì ra tuổt luốt.
-Hà hà, Atula coi nè. – Trân lấy trong cặp tôi cái thứ gì đó coi bộ thú vị lắm. – Tăng tăng tăng tằng.
-Oái, đó là... – Tôi giật mình.
Vân xô tôi ra chạy đến bên Trân xem thử, mặt nó nở một nụ cười của... găng-xtơ.
-Hạc giấy à ? Không ngờ Xích thố cũng biết gấp hạc khéo thế này.
Hai đứa này thừa biết tôi tuy giỏi về mấy môn trên trường nhưng có một môn tôi dở tệ đó là thủ công, cả tháng không vá nổi cái lỗ thủng 3 cm, một năm không gấp nổi một con thuyền giấy cho nên hồn, giờ biết gấp hạc là chuyện không thể. Nhà tôi không có ai bị bệnh nên đâu cần nhờ gấp hạc nên cái này chắc chắn là quà tặng.
-Của ai vậy hả ? - Tụi nó hỏi.
-Của... học trò. – Tôi lắp bắp.
-Xạo, bồ đừng có xạo,mỗi lần đi dạy là bồ hắc ám thấy sợ, tụi học trò làm gì có tâm trạng tặng quà chứ.
-Thì... xin
-Làm như tụi này không biết bồ đi dạy chỉ có lo nhồi nhét, la hét người ta, thời gian đâu mà để ý chung quanh.
Tụi nó nói đúng. Mỗi lần đi dạy là tôi không để ý gì hết, bữa nọ đi kèm cho một học sinh nữ, nguyên một cái cài tóc tôi thích sờ sờ trước mặt tôi cũng chẳng thèm để ý. Con hạc dính than này nhằm nhò gì.
-Của ai vậy hả ? - Tụi nó cười.
-Ai cũng được ! – Tôi hét lên. – Tò mò vừa phải thôi nhé ! – Tôi giật lấy con hạc giấy.
Tôi bực mình gạt tụi nó ra, sắp lại mọi thứ vô cặp, chạy như bay xuống chỗ để giày.
-Ê, đi đâu vậy ? - Tụi nó đuổi theo.
-Đi về ! Thà cảm còn hơn phải nạp mạng cho hai người. – Tôi mở tủ giày ra.
Trong tủ ngoài đôi giày còn có thêm một bảo bối rất có giá trị trong lúc này : Một cây dù.
-Ủa, cái này... – Tôi cầm cây dù lên.
-Thấy chưa ? Quan tâm thấy sợ luôn đó. – Hai đứa nó hùa vô.
-Nhiều chuyện ! Nói nữa là đây không cho quá giang đâu nhé !
-Ê, bậy bậy.
Tôi bung dù ra, đưa cho tụi nó che chung, cây dù cũng che được cỡ ba người. Đi dưới làn mưa lạnh buốt cây dù này toát ra một hơi ấm kỳ lạ mà chỉ có tôi mới cảm nhận được (tôi biết vì hai đứa kia cứ luôn miệng than lạnh). Lẽ nào là của...
-Chắc không phải đâu. – Tôi lắc đầu. – Không có gì !
-----***-----
Sáng hôm sau đám bạn tôi kéo tôi đến quán kem để giới thiệu ấy ấy của mình.
-Đây là anh Thế Dũng, học lớp 11/8, bạn trai mình. – Trân đỏ mặt.
-Còn đây là Nguyễn Thanh Sơn, trưởng CLB Karate. – Vân lắp bắp.
-Chào hai anh ! – Tôi cúi đầu. – Em là Tiểu Mai, bạn của hai đứa này.
-Hân hạnh được biết em.
-Chị ơi ! Cho tụi em hai ly kem dừa, hai ly kem lăn và một ly... dâu – Trân kêu món.
-Kêu sôcôla đi ! – Tôi bảo. – Hai ly kem dừa, hai ly kem lăn và một ly kem sôcôla.
Một lúc sau, người phục vụ đem đến cho tôi những ly kem hơi lạnh còn phả vào mặt.
Tôi hớn hở xúc một muỗng kem sôcôla cho vào miệng. Mùi vị kem ở quán này thua xa cái quán mà thằng nhóc hay dẫn tôi tới (Tôi so sánh hơi thừa nhỉ) nhưng cũng khá ngon đấy chứ.
-Nè, bồ thích ăn cái thứ đắng nghét này hồi nào vậy ? – Trân hỏi.
Ừ nhỉ, hồi học cấp II tôi là đứa ghét cay ghét đắng đồ đắng, sôcôla cũng không ngoại lệ. Có điều dạo này thằng nhóc hay đưa cho tôi sôcôla – món nó thích - mỗi lần đi ăn kem nên giờ ghiền luôn rồi.
-Ừ, đôi lúc cũng phải đổi khẩu vị chứ ! – Tôi lấp liếm cho qua chuyện.
Sôcôla cũng không phải là đắng, bản chất của nó là vừa ngọt vừa đắng nhưng vị đắng át mất vị ngọt nên ít ai nhận ra. Thằng nhóc ấy cũng giống vậy, bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra rất dịu dàng mà tình cảm. Tự nhiên tôi thấy nó hiện ra trước mặt đang mỉm cười, đưa muỗng kem sôcôla ra, mùi vị nó giống hệt của cái quán ngày nào. Tiếng đá bào tan vang lên càng lúc càng rõ.
-Ê, bồ sao vậy ? – Vân huơ tay trước mắt tôi. – Sao tự nhiên khóc ngon ơ hà ?
-Ủa, chắc tại bụi. – Tôi quệt nước mắt đi. – Kem ngon lắm.
Hai đứa kia nhìn tôi rồi bất chợt thở dài.
-Xem ra nhóm mình hết lấy biệt danh là Loveless rồi nhỉ. – Tôi đánh trống lảng. – Ai cũng có nơi có chỗ, chỉ còn mình đây. – Tôi thở dài.
Cái đầu tôi giờ không biết nên nghĩ cái gì nữa.
-Rõ rồi ! – Vân đập bàn làm rung mấy ly kem.
-Gì ? – Tôi giật mình.
-Bồ đang yêu ! - Tụi nó đồng thanh.
-Hả ?
-Chắc chắn luôn đó. Chỉ có yêu mới có cử chỉ như vậy. – Trân khẳng định.
-Nói đi, dạo này gặp ai mà có cử chỉ như vậy. Anh Tuấn ? Bồ chấp nhận tình cảm của hắn rồi phải không ? – Vân hùng hổ nói.
-Tào lao ! – Tôi đập bàn.
-Hay là trưởng các CLB, nghe nói mấy anh đó cũng bảnh trai lắm. – Hai boyfriend của nó cũng hùa theo.
Tức điên đi được !
-Hay là cái người tặng con hạc ? – Trân mỉm cười ranh ma.
-Con khỉ mắc phong đó á ? Còn lâu à ! - Bất chợt biết mình lỡ lời, tôi vội che miệng lại.
Tụi nó vỗ tay như tìm được kho báu.
-Khai ra rồi ! Khai ra rồi ! Con khỉ đó là ai ?
-Một con khỉ lạnh lùng, ngang ngạnh, thấy mà phát ghét.
Vừa dứt câu là ở đâu nguyên một cục đá bay thẳng vào đầu tôi. Đau quá ! Dây thần kinh truyền cho tôi một phản xạ khiến cho miệng tôi phải hét lên.
-Thằng nhóc quỷ quái ! Ném đau vậy hả ?
Tụi kia trố mắt nhìn tôi, hỏi :
-Thằng nhóc ? Bồ to gan vậy à ?
-Ơ, không. – Tôi chối. – Ăn kem tiếp đi.
Hết giờ, tụi bạn quỷ quái nói.
-Tại bồ bắt tụi này giới thiệu nên bồ phải khao đó nha !
-Gì ? – Tôi ngạc nhiên. – Đây khao hả ? – Tôi thở dài, rút bóp ra lấy tiền (nhờ tiền chu cấp của nhà thằng nhóc nên tiền tôi làm được tôi xài) – Tính tiền !
Người phục vụ lịch sự nói :
-Thưa cô, bàn này có người trả rồi !
-Hả ? Trả rồi ?
-Ai vậy ? – Tôi ngạc nhiên, tôi đâu có bạn chơi sộp vậy.
-Có một người tới mua kem và bảo với tôi là trả tiền cho bàn này luôn. Mới đi về hướng này. – Người đó chỉ tay về phía chiếc xe đạp màu xám đầu đường.
Tôi vội vàng chạy ra chỗ chiếc xe, nó liền phóng mất, tôi chỉ thấy thân hình và phớt khuôn mặt, người này cỡ 9,10 tuổi. Nhưng rõ ràng là cái cảm giác đó. Vậy...có nghĩa là...nó luôn theo sát tôi à ?
Chương XIV : Hẹn gặp lại !
-Ắt xì ! – Tôi hắt hơi một cái thật mạnh.
-Bồ cảm rồi à ? – Trân áp trán nó vào trán tôi để kiểm tra nhiệt độ. - Lạ thật, người thường nói kẻ ngốc không bao giờ bị cảm mà. (Nó xài thành ngữ không đúng chỗ)
-Tại tối hôm qua dạy khuya quá mà gặp cơn mưa lạnh nữa. – Tôi lại hắt hơi.
-Không có dù à ? – Vân hỏi đùa.
Sao không ? Không có dù là hôm nay tôi không lết tới lớp nổi đâu. Mưa hôm qua lạnh kinh khủng, gió mạnh thấy sợ, muốn thổi tung cây dù của tôi ra luôn.
-Có. Ắt xì ! – Tôi nằm dài trên bàn.
Tôi cũng không muốn tới lớp làm gì, khổ nỗi hôm nay có bài kiểm tra, không tới không được. Giờ đầu tôi cứ ong ong. Không biết có làm nổi không nhưng tệ lắm cũng phải được 8 điểm chứ. (Ặc, đầu ong ong mà muốn được 8 điểm, liều mạng thấy sợ)
-----***-----
Đề được phát ra. Tạ ơn trời phật, may mà nó dễ, khó một cái thì với cái đầu hiện nay chỉ được 8.5 là cùng(Ở lớp tôi 8.5 là bết lắm). Tôi cắn răng, rê cây viết theo từng ô li, mệt quá !
-----***-----
Giờ ra chơi
Ào ! "Con sâu róm" kia xách đâu ra một chai nước đá tạt vào tôi.
-Làm gì vậy ? – Vân hỏi nó.
-À, đây thấy con gà rù kia có vẻ mệt nên cho nó uống chút nước ấy mà. – Nó nhếch mép cười. - Về!
Bốp !
Cám ơn Vân nhé ! Đây không bệnh thì cũng xử "con sâu" kia một trận rồi. Cho chừa !
-Mày. - Điệp ôm mặt khóc chạy ra ngoài. – Tao mét bồ tao !
-----***-----
Tiêu rồi, cái mùa mưa chết tiệt, sao lại mưa lúc này. Hồi nãy bị "uống" nước lạnh giờ bệnh nặng thêm nữa. Tôi lê chân xuống lấy cây dù hay để sẵn trong tủ giày, bung nó ra, đi ngật ngà ngật ngưỡng như người say rượu (Lúc này tôi mới phục cha tôi, say cỡ nào cũng không té).
-Có sao không ? Hay để tụi này đưa bồ về. – Trân đỡ lấy tôi.
Tôi gồng mình lên nói :
-Chút cảm này ăn thua gì. Đừng lo !
-Được không ? Hả con gà rù ? – Vân chống nạnh hỏi.
-Được mà, hai người theo hai cái ô tình yêu về đi, đây không thích để bạn trai hai người chửi sau lưng. – Tôi chỉ hai anh chàng đang cầm ô đón hai con bạn.
-Đi thôi ! – Anh Sơn gọi Vân.
Hai đứa nó nhìn tôi ái ngại nhưng cũng bỏ tôi một mình đi theo hai chàng. Bạn bè thế đấy !
Tôi cũng bung dù ra đi về.
Cơn mưa này còn kinh khủng hơn là hôm qua nữa. Gió lạnh phát khiếp, từng đợt từng đợt bay tới, đã vậy trường còn bắt mặc váy làm cho nó có chỗ tác oai tác quái. Lạnh kinh khủng, cứ như hàng loạt cây kim ghim vào chân tôi cùng một lúc.
Thôi rồi, hai chân tôi đang run dần, tay cũng buông lỏng cây dù ra rồi bị gió cướp mất . Mưa bắt đầu hoành hành, tạt từng đợt vào mặt tôi, vào tóc tôi, chưa đầy một phút, cả người tôi đều ướt sũng. Các bộ phận lên tiếng đòi đình công như một người công nhân bị bắt làm 22h/ngày. Tôi đành buông xuôi theo tiếng biểu tình của cơ thể. Từ từ gục xuống. Đầu óc tôi gắng gượng một lát cũng không chịu nổi, cuối cùng là đình công luôn.
Tôi không còn biết trời trăng gì nữa, chỉ kịp nhận ra có một vòng tay đỡ lấy tôi rồi ngất đi.
-----***-----
Một giấc mơ rất lạ, tôi ở trên một cánh đồng hoa đủ màu sắc. Xa xa có ai đó đang lấp ló nhìn tôi. Tôi liền chạy tới nắm lấy tay người đó, mỉm cười "Chạy đi đâu ? Quả nhiên là cậu" Ánh sáng dịu dần, khuôn mặt đó từ từ in trong mắt tôi, là thằng nhóc. Nó lúng túng giật tay tôi ra nhưng không được đành dùng tay còn lại ký đầu tôi một cái đau điếng, hét lên : "Cứng đầu ! Trán như tâm Trái Đất mà còn ráng đi học, nghỉ một buổi không được sao ?"
-Đau ! – Tôi rên.
-Hả ?
Tôi mở mắt ra, thằng nhóc đang ngồi cạnh tôi.
-Cậu...
-Nhờ cậu Thiên đỡ con về đấy ! Không thôi giờ con đang đi theo Cô bé bán diêm rồi. – Cha tôi đưa cho nó ly nước. - Mời cậu, ngồi suốt 5 tiếng nãy giờ chắc mệt lắm.
5 tiếng ? Nó dai vậy à ?
-Cám ơn bác ! – Nó đón lấy ly nước.
-Cậu đỡ tôi về bằng cách nào ? – Tôi hỏi.
-Dù sao tôi cũng cõng được cái ti vi 90 inch, con gà rù như cô si nhê gì. – Nó nói. – Cõng.
Tôi cũng không ngạc nhiên, lúc học võ có môn khí công, nó luyện qua rồi thì tảng đá to nó cũng nâng lên nổi.
-Cậu về đi, kẻo phu nhân lo. – Tôi nói.
Cha tôi cười khà khà.
-Muốn về thì về được lâu rồi. - Rồi ông đóng cửa đi ra ngoài.
-Sao vậy ? – Tôi quay qua, thấy nó đang đỏ mặt. – Sao chưa đi ?
Nó quay mặt đi chỗ khác, ngập ngừng.
-Buông tay tôi ra !
Tôi nhìn xuống, tôi đang nắm lấy tay nó rất chặt, rất chặt.
-Xin lỗi. – Tôi gắng vận sức để buông tay nó ra nhưng lực bất tòng tâm, hình như cánh tay nó phản tôi. – Sao buông không được ?
-Thôi đi cô nương, không buông được thì đừng có hành thân. - Rồi nó lầm bầm. – Đang ngủ tự dưng chụp lấy tay người ta chặt chưa từng thấy giờ buông không nổi.
-Tôi thách cậu cù lét tôi đấy, đến một phút cũng không buông ra nổi đâu, giờ tôi nhấc đầu lên cũng không được mà. – Tôi biện minh.
-Biết rồi ! Biết rồi ! – Nó xua tay.
Hai bên cứ im lặng rồi tôi lên tiếng.
-Thằng nhóc ném đá tôi lúc ở quán kem là cậu phải không ? Giấu làm gì.
Nó lẳng lặng gật đầu.
-Cậu đã để dù mỗi khi mưa bất chợt ?
Nó cũng gật đầu.
-Cậu luôn biến mất sau khi tôi nhận được dù ?
-Ừ.
-Vậy nếu tôi hết cảm, cậu cũng biến mất luôn hả ? – Tôi mỉm cười.
Lần này nó mở to mắt ngạc nhiên. Không gật cũng chẳng lắc.
-Lúc tiễn tôi, cậu bảo tôi đừng quên cậu rồi âm thầm giúp đỡ. Báo hại tôi giờ quên không nổi, lúc nào cũng muốn gặp cậu. Bắt đền đi ! – Tôi mỉm cười. - Kiểu này chắc tôi cố tình gặp bị cảm hoài quá !
-Cô...
-Ít ra cũng phải cho tôi có thể cho tôi gặp cậu mỗi tuần chứ. Không thôi hết bệnh tôi lại dầm mưa nữa cho coi.
Nó im lặng một lúc rồi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, dịu dàng nói :
-Thôi được, thứ năm cô chỉ học cỡ hai tiết, tan học cứ ra chỗ gốc cây đại thụ gặp tôi.
-Thật không ?
-Ừ.
-Tốt quá ! – Có nỗi vui dâng lên khôn tả trong lòng tôi.
-Vậy là khỏi cảm nhé ! Ngủ đi ! Hôm nay tôi ngủ ở đây.
Tôi thích thú ngủ một giấc thật đã. Trước khi gặp những giấc mơ đẹp, tôi cảm nhận được một cảm giác ấm áp đang dần lan rộng trên má tôi. Có lẽ...
-----***-----
-Được rồi ! – Tôi buông tay nó ra. - Ủa.
Giờ không phải tôi nắm tay nó mà nó nắm tay tôi. Tôi mỉm cười, lay nhẹ nó.
-Này, dậy !
-Ờ. – Nó buông tay tôi ra, vươn vai.
-Cậu Thiên, phu nhân cho xe tới đón cậu kìa ! – Cha tôi nói vọng lên.
-Tạm biệt ! – Nó xuống lầu.
-Thiếu. – Tôi mỉm cười, níu tay nó.
-Gì ?
-Hẹn gặp lại !
Nó à một tiếng rồi vào xe, vẫy tay với tôi.
-Hẹn gặp lại !
Chương XV : Thứ sáu ngày 13 cũng không phải là ngày xui xẻo đâu !
-Bye mấy bồ ! Đi chơi vui vẻ nhé ! – Tôi vẫy tay chào tạm biệt đám bạn.
-Ê, khoan đã. – Vân tóm lấy cổ áo tôi. – Sao dạo này mỗi lần đến thứ năm là thấy bồ vui khi tụi này tách đi đánh lẻ vậy hả ?
-Ơ, mấy bồ quyết đi đánh quả lẻ thì phải bắt đây khóc sao ? – Tôi giật ra rồi vọt khỏi hai đứa dai nhách đó. – Bye nha !
Sau cái ngày hôm đó thì mỗi tuần, đúng thứ năm là tôi tách ra khỏi nhóm đến chỗ cây đại thụ duy nhất trong phố gặp thằng nhóc. Nó dẫn tôi đi chơi rất nhiều chỗ, lâu lâu lại dẫn về thăm phu nhân, vui ơi là vui.
Nhưng lâu lắm cũng dẫn đến một hậu quả nghiêm trọng : hai con bạn quái quỷ của tôi đã bắt đầu sinh nghi.
Bằng chứng là một ngày nọ...
-Xin lỗi đã tới trễ ! – Tôi thở dốc.
Nó phì cười :
-Coi nào, cái mặt như trái cà chua vậy ! – Nó đưa cho tôi cái khăn tay. – Này !
Tôi đón lấy chiếc khăn.
-Cảm ơn ! – Tôi lau mồ hôi trên trán.
-Đi nào ! – Nó nắm tay tôi dắt đi.
-Ừ ! Hả ?
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi. Có ai đó đang tia mắt về tôi thì phải.
-Sao vậy ? – Nó hỏi.
-Không, không có gì. - Sợ mất vui nên tôi xua tay.
-Đi ! – Nó nắm tay tôi đến chỗ khu vui chơi.
Đi được một quãng xa nhưng cái cảm giác rùng rợn ấy vẫn còn bám theo tôi dai dẳng. Đứa nào mà dai vậy hả trời ?
Nó đưa tôi đến chỗ đập ếch – trò chơi mà tôi vô địch từ xưa tới giờ.
-Chủ quán !Chuẩn bị cho tôi hai mươi cái búa ! – Tôi hồ hởi nhìn đám ếch đang thò lên thụp xuống.
Người trông trò chơi đó sợ xanh cả mặt. Tởn một lần rồi, tuần trước tôi xách cái búa đập bể hai mươi con ếch khiến cho tiệm phải đóng cửa nguyên buổi để sửa. Mấy người này đề phòng kỹ cỡ nào cũng gặp hậu quả : tăng tốc độ thì cháy máy, đưa búa nhẹ, mỏng thì búa tét, đưa búa nặng càng sai lầm. Vì thế cho nên...
-Thưa cậu, hôm nay đóng cửa. – Nói rồi ông ta đóng cửa cái rầm.
-Hả ? Gì kỳ vậy ? – Tôi thắc mắc.
Nó chỉ tay về phía đám ếch.
-Cô không thấy đám ếch kia đầy vết hàn à ?
-Chán thật ! Qua chỗ khác đi ! – Tôi kéo tay nó qua gian khác.
Đến chỗ gắp thú. Vừa thấy mặt chúng tôi là ông chủ hét toáng lên :
-Hết thú rồi ! Mời đi chỗ khác ! - Rồi ông ta ôm nguyên thùng thú vào trong.
Gian bắn thú, gian đấm thuê treo bảng máy cần tu sửa, rồi gian ném vòng, gian vớt cá cũng đóng cửa nốt.
-Thật là ! Công viên mà gian nào cũng đóng cửa thì xây lên làm cái gì ? – Tôi hét lên.
-Con nhỏ này còn dữ hơn cả quỷ thần Atula nữa.
Có tiếng rì rầm trong bụi cây. Của một đứa, không, của hai đứa, là bốn đứa. Cái giọng này tuy nghẹt nghẹt nhưng quen lắm.
-Khát nước quá ! – Tôi vờ than.
-La chi cho cố, để tôi đi mua. – Nó chạy đi đến gian bán nước.
Chờ cho nó đi khỏi là tôi liền lao thẳng đến bụi cây, cầm cái cặp mang trên tay phang liền bốn cái đầu đang nhấp nhô trên đó bốn cái liên tiếp bốp bốp bốp bốp. Đương nhiên là tôi biết cái đám này là ai rồi.
-Nghe lén nè ! Dòm lén nè ! Theo dõi lén nè ! Rình lén nè ! - Mỗi một cú phang là tôi đệm một câu.
-Ui da ! - Bốn cái bóng từ trong bụi cây lăn ra.
Không ai xa lạ đó là "Ve chai", "Atula" và hai sư huynh tôi quen hồi bữa. Bữa nay tụi nó đi theo mốt "công an phục kích tội phạm" mang theo nào là ống nhòm, nào là máy ghi âm, rồi cả máy quay nữa chứ, trên đầu trang điểm toàn là lá cây với hoa. Giờ được tôi trang điểm thêm một cục u trên đầu.
-Đau quá ! – Vân ôm đầu than thở.
-Mấy người tới đây làm gì ? – Tôi chống hông hỏi. – Không nói đây cho mọc thêm cái sừng nữa bây giờ.
-Hỏi thừa, theo dõi bồ chứ làm gì ! – Trân nói như tụi nó theo dõi tôi là một chuy
Tags:
Chia Sẻ:
› Cùng Chuyên Mục
Truyện Teen - Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em full
► 2013-08-10 / 16:44:43
Truyện Teen - Nước mắt Cô gái Lọ Lem
► 2013-08-10 / 16:44:37
Truyện Học Sinh - Tam Giác Tình Yêu
► 2013-08-10 / 16:44:30
Truyện Teen : Khi Hạnh Phúc Vụt Bay
► 2013-08-10 / 16:43:37
Truyện Teen,Hotgirl ? Không ! Tôi Không Muốn Làm Hotgirl
► 2013-08-10 / 16:43:30
Truyện Teen - Nhóc To Gan Đấy
► 2013-08-10 / 16:43:01
Truyện Teen - Chìa khóa mở trái tim băng giá
► 2013-08-10 / 16:39:44
Anh,em và thuốc lá
► 2013-08-10 / 16:38:32
truyện Teen: Ánh tà Dương
► 2013-08-10 / 16:37:45
Hỗ Trợ
Gmail: Chemgiok35@gmail.com
Designed By Ngố Pizô