Chào! Mozilla/5.0
Truyện Teen - Nước mắt Cô gái Lọ Lem
Con có thể làm lơ trong căn nhà này..sao con lại sjh sự với Dì...Dì đáng tuổi mẹ con...sao con lại cư xử láo cá thế?-Ba nó tức giận khi người ogn6 yêu bị đứa con mà ông yêu thương nhục mạ...
-Ba đang mắng con đấy ư?
-Con đáng bị thế...
-Thôi mà anh..là do em..anh đừng mắng con nữa
Cười chua chát...
-Bà thật khéo đóng kịch..
-Đủ rồi..Tiểu Từ..ba nhịn con k đc nữa...con có thể tôn trọng ý kiến và quyết định của ba đc chứ?
-Quyết định của ba? Có nghĩa là ba chọn bà ấy? và từ bỏ con-Nước mắt bắt đầu lăn dài
-k..ba k có ý như vậy..sao con cứ đặt ba vào tình thế lựa chọn..ba yêu cả 2 người...
-Ba lựa chọn tin bà ta..chứ k tin con??
-Thế những điều con làm và ba đã thấy làm sao ba tin được?
-Sao ba k hỏi bà ta đã làm gì? Bà ta đã nhục mạ mẹ con..bà ta k có quyền làm thế ba hiểu k??Ba hiểu k??-Nó khóc...Nó thét cho ba nó hiểu
-Đủ rồi con gái..ba hiểu Mẫn Mẫn và ba tin cô ấy k làm vậy!!
-Ba thực sự rất quá đáng ba à!!!
-Anh à..thôi đc rồi..là em k tốt...
-con thấy k? Dì ấy luôn chịu thiệt,,ngay cả khi con làm lổi Dì cũng năn nỉ giùm con..sao con k thử chấp nhận..có thêm 1 người mẹ k đáng sao?
-Huhu..K...k đáng...bà ta k đáng làm mẹ con...k ai thay thế đc mẹ trong lòng con cả..bà ta càng k thể..
-Con thật cứng đầu-Ba nó quát
Cười nhạt nhẻo..nói là cười..nhưng thực chất kèm theo nước mắt
Nụ cười chát đắng và rất đau lòng
-Ba...k còn yêu con nữa
Nước mắt lã chã rơi...
Nó chạy ra đường
Cứ chạy..
Mưa cứ trút và nó k biết mình sẽ đi đâu!!!
Những viên đá nhọn cứ châm vào bàn chân nhỏ bé đến rỉ máu...
Máu đổ
Nước mắt rơi
hòa vào mưa...
Lạnh và đắng...
Đau nhưng sao có thể đau = tim nó bây giờ
Ba chưa từng to tiếng với nó
chưa chừa quát nó...
Và ba nó chưa từng nặng lời với nó như vậy
Thay đổi rồi..tất cả đã thay đổi rồi
Máu cứ chảy đi
Nó mệt lắm
Thật sự rất mệt mõi
Ba nó..niềm yêu thương của nó...
Vấp ngã...
Máu chảy từ bàn tay nhỏ bé...đau
mẹ?? h` niềm tin yêu duy nhất của nó là mẹ....
Chạy đến bên ngôi mộ mẹ..nó bật khóc...
Nhìn ảnh mẹ...nó xót xa...
-Mẹ rời bỏ Tiểu Từ thật rồi sao mẹ?? Ba giờ đây có gđ mới..ba k cần Tiểu Từ nữa rồi mẹ ơi....
Khóc thổn thức....
-Mẹ về với con đi mẹ...con nhớ mẹ lắm...con nhớ mẹ..rất nhớ..mẹ của con:(( mẹ ơi..về đi mẹ....
Cái rét của mùa đông sao lạnh bằng tim nó bây giờ???
Mệt mõi...nó nằm bên cạnh mộ mẹ và ngủ
Ấm cúng hơn ngôi nhà mà trước kia nó xem là tổ ấm
Ba..ơi..
Ba ơi....Tiểu Từ đây mà...sao ba k chạy đến bên con chứ??
Đổi thay rồi..mọi thứ đã đổi thay rồi....
(Bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ)
Chap 14:
-Alo..Giao Giao à..là bác đây..
-Có chuyện gì k bác?
-Tiểu Từ có đến nhà cháu k?-ba nó hỏi giọng lo lắng
-K bác ạ..có chuyện gì sao?
-bác và Tiểu Từ có chút bất hòa...con bé bỏ đi đâu từ tối qua tới giờ..cháu có biết nó ở đâu k?
Ngẫm ngĩ 1 hồi lâu..cô bé đáp
-Cháu nghĩ bạn ấy sẽ đến nơi này..
-Ok..bác qua chở cháu..
7 phút sau..chiếc BMR lao vun vút tới nhà Giao Giao...
-Lên xe đi cháu.-Ông giục
chiếc xe nhanh chóng chạy...
-Có chuyện gì hả bác? chắc là nghiêm trọng lắm bạn ấy mới bỏ đi
-chuyện là như vầy:!!@#$%^&**(-Ông từ từ thuật lại cho cô bé nghe
-Cháu tin Tiểu Từ..bạn ấy k bao giờ cư xử như vậy...
-Bác cũng tin Mẫn Mẫn..cô ấy k thể nói Tuệ Nhi như vậy cháu à.?
-Vậy là bác chọn tin bà ta mà k tin con mình?
-Bác thật sự bất ngờ,và thật vọng nữa khi nhìn thấy con bé hất nước mào người Mẫn Mẫn..
-Cháu biết Bạn ấy sẽ k làm như vậy nếu k có lí do chính đáng...
Cuộc tranh luận kết thúc khi chiếc xe phanh gấp...
-La Tiểu Từ..đúng là c0n bé ở đây..cảm ơn cháu Giao Giao à...-Ông Hạ nhìn cô bé đầy vẻ biết ơn..
-Cháu nghĩ bác và bạn ấy cần nói chuyện.!
-Ok..
~~
Thơ thẩn vặt những cọng cỏ dại trên mộ mẹ...nước mắt nó cứ thể chảy ra..
-Tiểu Từ..là ba
Hốt hoảng...bất ngờ và có chút ấm áp..ba nó vẫn đi tìm nó..vẫn cần nó:
-Ba đến đây làm gì? ba vẫn còn nhớ mẹ sao?
-Con à..ba biết tối qua là ba k đúng...ba xin lổi con-Ông hạ giọng
có chút mãn nguyện...Nó thôi khóc
-Ba đi tìm con sao?
-ba sao có thể bỏ mặc con đc...
-Ba tin những gì tối qua con nói chứ?
-Con à..chuyện đã qua..ba k muốn nhắc lại nữa...ba chỉ muốn gđ mình hòa thuận và sống hạnh phúc thôi con
-Ba vẫn k hề tin con-Mỉm cười nhạt nhẽo..nó đáp
-Ba tin con..và ba cũng tin Dì...Coi như ba xin con..về nhà đi..
-Con sẽ về..nhưng k phải vì ba..mà vì mẹ..đó là nhà của mẹ..cũng chính là nhà của con..
-Con yêu à..con có thể thử chấp nhận Dì đc k? ba k đòi hỏi con coi Dì ấy là mẹ..chỉ cần con đối xử như người thân trong nhà là ba mãn nguyện rồi...
-Ba đã kết hôn với bà ấy?
-K con gái à..
Vẫn còn...nó vẫn còn cơ hội để tách bà ta ra khỏi thế giới của nó..1 người đàn bà độc ác...!!
~~~
-tiểu thư về rồi s?-Vú Tâm nhìn nó nước mắt rơm rớm
-Vù đừng khóc...Tiểu Từ về rồi...
-Tôi cứ tưởng cô k về nữa-Vú Tâm tiếp khóc khóc
Bà là người chăm nó từ lúc nó còn bé..tính ra cũng hơn 20 năm bà ở trong căn nhà này
tuy chỉ là người vù nuôi..nhưng mọi người trong nhà...nó và mẹ nó đều coi bà là người thân...
-Con mệt lắm..con lên phòng nghen...
-Dạ..cô lên phòng nghĩ..Tui nấu miếng gì rồi mang lên cho cô ăn..
Nó gậm gật rồi bước lên phòng...
Nhìn chung quanh..khung cảnh cứ như đang bị thay đổi
Đau lòng nhất là căn phòng may..
Nó lại nhớ mẹ..mọi kĩ vât của mẹ đều trong đó
Nhìn thấy chiếc máy may...cũng như thấy mẹ vậy
Giờ đấy với nó..căn phòng đó..chiếc máy may đó chính là mẹ...
Nằm bệt xuống giường..cảm giác mệt mỏi đang xâm chiếm...
~~~
Vú Tâm nấu 1 ít cháo cá cho nó..
bà luôn là người tận tụy với nó nhất trong từng món ăn thức uống...
-Bà làm gì vậy?-Mẫn Quân từ trên lầu đi xuống khi ngửi mùi thơm của thức ăn
-Tôi nấu cháo cho cô chủ.
-Cô chủ nào?-Cô ta hỏi vẻ khjh khi
-Là Niệm Từ tiểu thư...-bà ta nhấn rõ 2 chữ tiểu thư cho người đối diện nghe
-Nó..nó về rồi à?
-Đây là nhà cô ấy..tất nhiên cô ấy phải về rồi,
-Thế mà tôi tưởng nó k về nữa-Bật cười chế giễu.cô ta đáp
Nhìn xuống bát cháo đang bốc khói ngun ngút...cô ta tiếp
-Đây là của cô ta à?
-Ừ..cô chủ mệt..tôi mang lên đây..làm ơn tránh ra
Vú Tâm đấy người cô ta ra và bước đi..
-Đứng lại..tôi Cũng muốn dùng..đưa nó đây.
Cô ta chỉ vào bát cháo
-Muốn ăn thì tự mà nấu..tôi chỉ nấu cho 1 mình cô chủ ăn thôi
-Bà...
-Tránh ra.-Bà vú đẩy cô ta ra và bước đi
Mẫn Quân tính vốn đố kị..chạy đến giật chén cháo
2 bên giằng co qua lại..chén cháo đổ ra tay cô ta..
-Nóng quá...
Bốp!!!!!!!!!!!
cô ả ban cho vú Tâm 1 cái tát nóng tai.....
-Cô làm cái gì vậy?? đây là của Tiểu thư..cô là gì trong nhà này ma lấy quyền đòi hỏi,lấy quyền đánh tôi?-Vú Tâm tức tối
-Vì nó là con của tôi..-Bà Mẫn từ trên cầu thang ung dung đi xuống
-Và tôi..là phu nhân trong nhà này...-Bà ta tiếp
-Căn nhà chỉ có 1 ng phu nhân..người đó là Mẹ của Tiểu Từ tiểu thư.-Vú Tâm đối kháng
-k sớm thi muộn..tôi cũng sẽ chính thức trở thành phu nhân..và người đầu tiên tôi đuổi...sẽ là bà..!
Bực mình..Vú Tâm bỏ lên..nghe thoang thoáng tiếng của Mân Quân
-Đồ bà già!!!
Đúng là vật đổi sao dời...
1 đám vịt mà cứ muốn bay lên cao làm phụng hoàng..
Vú Tâm thầm nghĩ
-Tiểu Thư...tôi xin lỗi
-Vú sao thế? sao tự nhiên xin lổi..mà mặt vú sao thế này...?-Nó hốt hoảng sờ vào bờ mà đang hằng đỏ của bà
-Tôi nấu cháo cho tiểu thư..ai ngờ 2 mẹ con mụ phù thủy cướp..rồi còn đánh tôi nữa...tôi là phận hầu không sao..chứ chén cháo mà tôi bỏ công nấu họ cũng cướ..đúng là mụ ác nhân
-Bà ta đánh Vú sao??-Nó bực
Vú k nói gì...nó thật sự rất tức..mẹ nó còn chưa đối xử với Vú như vậy...2 mẹ con đó có tư cách gì?
-K phải..là con gái lớn của ba ta
-Mẫn Quân? cô ta lấy quyền gì trong căn nhà này?
k còn chịu nổi
Nó xông qua phòng Mẫn Quân..
Cô ả đang ngồi ướm những bộ quần áo hàng hiệu vừa sắm...
chỉ thế thôi đủ thấy tư cách cô ta như thế nào r
-Ai cho phép cô đánh Vú Tâm của tôi-Nó trợn mắt
-Tôi thích..-Cô ta cười nhạo
Bộp!!!!Bộp!!!Bộp!!!!
Nó tát liền 3 bạt tai vào má...Giọng đanh thép
-Cô k có tư cách dạy người trong căn nhà này.dù là người ở!
Bất ngờ.nhưng k thể làm gì nó..cô ả trợn mắt
-Mẹ tao là phu nhân trong căn nhà này..và tao cũng là tiểu thư..k thua kém mày
-nhà này chỉ có mẹ tôi là phu nhân..k ai có tư cách làm cả..và cô..chỉ là 1 người thấ hèn..k đc phép đụng vào người của tôi
Nó lườm...ánh mắt sắc lạnh như muốn đâm chết người
Có chút sợ hãi..Mẫn Quân k còn giám lớn giọng nữa
đứng quắc mắt về phía nó..cô ả bảo:
-rồi mày sẽ biết....
Nó bỏ mặc cơn tức tối của cô ta..bỏ ra khỏi phòng
Rõ tức!!!
~~~
-Mẹ à..nó đánh con..-Mẫn Quân ức chế..nói to
-Con làm gì mà để nó đánh?
-Chuyện của bà Vú..nó biết nên nó đánh con!
-Hừm...đừng vội..rồi mình sẽ từ từ trả thù nó
-Giờ mình làm sao mẹ?
-Mình phải chia rẽ ba nó và nó..để ông ta k còn tin tưởng nó nữa..rồi cô lập nó..chỉ có thế..nó mới bỏ đi..và chúng ta sẽ là chủ nhân ngôi nhà này
Mỉm cười đắc chí..2 mẹ con bỏ ra ngoài...
k ai biết là đi đâu
Chap 15:
Sân bay:
-Con trai của mẹ..về rồi sao?-1 phụ nữ trung niên sang trọng niềm nỡ..
-Chào mẹ..con về rồi
-5 năm rồi đấy..5 năm rồi..-bà ta sụt sùi
-Con đã hoàn thành việc mẹ giao..con muốn về đây học...
-Con đã lớn thật rồi..còn rất đẹp trai nữa-Ôm đứa con xa cách bấy lâu vào lòng..người đàn bà rơi lệ hạnh phúc
-Cậu Khấu...xe đã chuẫn bị rồi..
-Đc..tôi se đến gặp 1 người...-quay sang mẹ..hắn tiếp
-Và tối nay con k ăn cơm nhà đâu mẹ nhé...
Quăng hành lí cho quản gia thu xếp..hắn ra xe và đột ngột tăng tốc
-Alo..Tô Minh Hoàng nghe...
-Là tao...
nghe đc chất giọng quen thuộc..Minh hoàng bật reo
-Nguyên Vũ..mày về rồi..
-Phải..tao về rồi
-Đêm đầu tiên tại Việt Nam mày phải giành cho tao đó-Minh Hoàng bật cười khanh khách
-Đương nhiên..chỗ cũ nhé
-Oki...
~~
Big Bar:
-Uống cho tao...-Minh Hoàng nâng ly Logs Iland lên..chỉ định
-Tao vừa về..mệt quá mày ơi
-Phạt mày tội đi suốt 5 năm trời bỏ tao..
Bật cươi trước lời lẽ thằng bạn..hắn xuề xòa:
-Giờ tao về đây rồi
-Khi nào chuyển hồ sơ về Royal với tao đây?-Nhìn nghiêm nghị..Minh Hoàng hỏi
-mai tao đi học đc rồi...
-haha..suốt 5 năm bên đất khách quê người mày có quen được em nào k?
khẽ cười..hắn nói
-Quen gì mà quen...tao chỉ thích hàng của Việt Nam thôi..con gái Tây..tao k Ham
-Hay là có ý trung nhân rồi.?
Cười nham hiểm..hắn bảo
-mày nhiều chuyện từ khi nào thế?
cuộc trở về...với mục đích chỉ 1 mình hắn biết!! Chap 15 (tiếp)
-Mẹ à? giờ mình làm sao đây? ba nó ngày càng cưng nó hơn-Mẫn Quân bực bội
-Con đừng có la toáng lên thế chứ? để mẹ tính nào..mình về đây chưa được 1 tháng..ông ấy vẫn chưa đồng ý kết hôn với mẹ..mẹ k thể làm zì nó..-Bà ta đăm chiêu
-Mình phải làm zì bây giờ?
-Mình chỉ có thể làm nó từ bỏ ba nó..chỉ thế thôi!
-Bằng cách nào chứ? Nó rất cứng đầu kia mà?
-Chỉ cần ba nó k còn tin tưởng nó nữa..mọi việc sẽ dễ dàng hơn
~~~
Những con người độc ác đang lâm le cuộc sống nó...
Ba nó vẫn ôn tồn..
vẫn ấm áp..
nhưng tình yêu dành cho nó đã san sẽ..k còn trọn vẹn
Ông đang vô tình làm tổn thương nó
~~
-cả nhà dùng cơm đi-Ông Hạ lên tiếng
-Mời Dì dùng cơm-Nó nhanh nhảu
Rồi gắp thức ăn cho bé Rya..nó cất
-Rya của chúng ta ăn cho chóng lớn nhé
Bất ngờ trước thái độ của nó
mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ
Sau bữa cơm
-Cảm ơn con nhé..con yêu
-Chỉ cần ba hạnh phúc là đc..-Nó mỉm cười
~~
-Mẹ..nó dở trò gì vậy mẹ?-Mẫn Quân thắc mắc
-Mẹ k biết..k lẽ nó cam tâm chung sống chung 1 ngôi nhà với mình sao?
-Con nghĩ là k thể
-Đúng..1 nhà k thể có 2 chủ..để khi nào có cơ hội..mẹ thử nó.
-Dù sao mình cũng phải tống khứ nó ra khỏi căn nhà này
-Đương nhiên rồi!!!
~~
-Con muốn ăn mì à? có cần dì giúp k?-Thấy nó lục đục..bà ta dò xét
-Ồ k cần đâu Dì..phiền Dì lắm-Nó cởi mở
Bưng bát mì ra bàn ăn..nó hì hụp
-Mày k ghét tao nữa sao?
-Dì nói gì vậy? k đóng kịch nữa hả Dì?
-Mày đừng giả vờ ngoan hiền nữa...
-Chấp nhận đc thỳ chấp nhận thôi!..con phải ăn..Dì có thấy là k tiện để nói chuyện k??
Bất ngờ trước thái độ nó..bà ta bỏ lên
Thực sự
Nó bất mãn
nó ghét
nó hận..nhưng bản thân nó bao nó phải chấp nhận
Nuốt nước mắt cho qua
Ừ thì chấp nhận!!
~~
-Tiểu Từ.cậu chấp nhận bà ta thật sao?
-Ừ..mình nghĩ là bỏ qua đc thì bỏ qua
-Nhưng liệu mẹ con ác độc đó có để yên cho cậu k?
-Tớ k biết,,Giao Giao à..tớ mệt mỏi lắm..giờ tớ cần cuộc sống yên tĩnh...bình yên..thế là đủ
Bỏ qua chuyện đó...Giao Giao thắc mắc
-Mẹ cậu mất vì cháy à?
mẹ...nhắc tới mẹ..lòng nó lại nhói
Nhớ mẹ...
Nó khóc
-Tiểu Từ..tớ xin lổi..nhưng tớ cần biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ cậu.
-Cậu nói vậy nghĩa là sao?
-Camera đã quay thấy mụ đàn bà và em cậu đến tầng hầm..cuộng băng này tớ đã save vào Ipad cho cậu!
-Họ..họ đến...đến đó làm gì-Môi nó mấp máy
-tớ k biết nữa..bộ dạng rất đáng nghi..cả ba cuậ cũng k biết họ đến buổi tiệc
-Mẹ tớ bị va chạm mạnh ở đầu mà chết...có lẽ là xốc khói nên mẹ ngã..
-Cậu nghĩ thế sao?
-Tớ..tớ k biết nữa..Giao Giao à...tớ rối lắm!
-Tớ cũng k biết nên làm thế nào...nhưng tớ thấy cái chết của bác gái rất khả nghi
-ý..ý cậu là..bà ta sao?
-Ừ..mình có cảm giác mọi chuyện đều liên uan quan đến bà ta!
-Tại sao..tại s chứ..sao lại là bà ta chứ
Ôm đầu..nó khóc rưng rức
ng ba nó yêu..
vì ng đó ba nó bất chấp phãn bội mẹ nó
là ng đàn bà đó
giết mẹ nó
thỳ ba nó phải làm sao??
Khó xử...
Nhưng nó k thể bỏ qua.
mẹ nó là tất cả với nó mà...
sao có thể bỏ qua..xem như là k có chuyện gì đc chứ
Nó từng nghĩ sẽ chấp nhận họ là 1 gđ..
nhưng níu họ giết mẹ nó??
Chấp nhận làm sao đây?
~~
Trở về với bao nhiu sự lo lắng..mệt mỏi..nó mệt lắm!!
Buổi cơm..lại phải đối diện với 2 mẹ con cay độc đó
Nó hận!!hận..
-tiểu Từ ăn gà nhé-Ba nó gắp đồ ăn vào chén nó...trước ánh lườm sắc bén mà bà ta phóng cho nó
ăn? sao nó ăn vào..nó đang băn khoăn biết mấy
Nó k thể chấp nhận..kẻ sát hại mẹ nó ở trong ngôi nhà này!
-Ăn rồi em dẫn Rya đi thắp nén nhang cho Tuệ Nhi anh nhé
Giả tạo..đúng là giả tạo mà
đang nhục mạ mẹ nó đấy à??
Kìm nén!!!nhất định phải kìm nén
-Dù sao cũng là phu nhân của Hạ gia..em k muốn bất kính-bà ta tiếp tục ngọt ngào
-Càm ơn em
k còn chịu nổi nữa.
thật sự phải bùng nổ thôi!
-Giả tạo..bà thật giả tạo!-Nó hét thẳng vào mặt bà ta
Bất ngờ..
mọi ng đều bất ngờ trước hành động của nó
-Tiểu Từ..con làm sao vậy-Ba nó lo lắng..
-Dì làm gì cho con k vừa ý sao?-Ba ta tò mò
-Ba à..ba đừng tin bà ta nữa..chính bà ta....
-Con gái..k phải giống như mọi ngày sẽ tốt hơn sao? con đã hứa với ba rồi mà?-Ba nó cắt ngang lời nó
-Con đã từng nghĩ sẽ chấp nhận họ..nhưng mà...
-Tiểu Từ..có phải con nhớ Tuệ Nhi k?
-Bà k đc gọi tên mẹ tôi..bà k có tư cách....-Nó xỉ
-Đủ rồi...Dì k chịu nổi nữa..nếu con k thích dì ở đây thì Dì dẫn Rya rời khỏi..chứ con đừng có cái thái độ đó với Dì
Bà ta nắm tay Rya..con bé đau.nó khóc
-Ba ơi...con hông muốn đi đâu ba
ôm đứa con gái nhỏ vào lòng
-Ba k để aj đuổi con ra khỏi nhà...đây là nhà của con
Sock...thật sockk..
ba nó đang giữ chân họ lại à?
Ba ơi!! họ là người giết mẹ..chính họ đó ba..
Nó muốn nói lắm
nhưng liệu ba nó có tin
-Tiểu Từ..con quá đáng rồi đấy!-Ông nhìn nó
-Ba à..con k thể sống chung với họ..con k thể
-Tại sao chứ?? Dì rất thương con?
Cười nhếch mép..nó lạnh lùng
-Thương à?? chính bà ta đã giêt mẹ con để bước chân vào ngôi nhà này..con đường mà bà ta bước vào ngôi biệt thự này trải đầy máu của mẹ con..ba bảo con làm sao chấp nhận chứ???
Nó thét lên...nươc mắt lã chã rơi
-Đủ rồi..Con thật là..sao con có thể vu oan cho Dì như vậy chứ..con cần phải tôn trọng Dì chứ-Ba nó quát
Lại quát..
ba nó cứ mắng nó..vì ng đàn bà đó
-Ba...mẹ mất k bao lâu..ba lại mang ng đàn bà # đến ở..ba k sợ mẹ từ trong quan tài ngồi dậy sao? ba k sợ mẹ con chết k nhắm mắt sao???
Xoảng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ba nó hất tung chén đĩa trên bàn
tức giận..cơn phẫn nộ đang trút ầm ĩ lên ng nó
-Tiểu Từ...con k thể vu oan cho Dì..di sao có thể giết mẹ con-Bà ta phân trần
-Nghe k? Dì đã nói thế? con nghe chưa hả?-Ba nó nhìn nó..
Như muốn úp hết cơn giận lên người nó vậy
1 vệt nước mắt trải dài trên má
-Ba...
Nó kêu ông..tiếng kêu chất chứa tình yêu thương..mong 1 sự đồng c
-Ba đang mắng con đấy ư?
-Con đáng bị thế...
-Thôi mà anh..là do em..anh đừng mắng con nữa
Cười chua chát...
-Bà thật khéo đóng kịch..
-Đủ rồi..Tiểu Từ..ba nhịn con k đc nữa...con có thể tôn trọng ý kiến và quyết định của ba đc chứ?
-Quyết định của ba? Có nghĩa là ba chọn bà ấy? và từ bỏ con-Nước mắt bắt đầu lăn dài
-k..ba k có ý như vậy..sao con cứ đặt ba vào tình thế lựa chọn..ba yêu cả 2 người...
-Ba lựa chọn tin bà ta..chứ k tin con??
-Thế những điều con làm và ba đã thấy làm sao ba tin được?
-Sao ba k hỏi bà ta đã làm gì? Bà ta đã nhục mạ mẹ con..bà ta k có quyền làm thế ba hiểu k??Ba hiểu k??-Nó khóc...Nó thét cho ba nó hiểu
-Đủ rồi con gái..ba hiểu Mẫn Mẫn và ba tin cô ấy k làm vậy!!
-Ba thực sự rất quá đáng ba à!!!
-Anh à..thôi đc rồi..là em k tốt...
-con thấy k? Dì ấy luôn chịu thiệt,,ngay cả khi con làm lổi Dì cũng năn nỉ giùm con..sao con k thử chấp nhận..có thêm 1 người mẹ k đáng sao?
-Huhu..K...k đáng...bà ta k đáng làm mẹ con...k ai thay thế đc mẹ trong lòng con cả..bà ta càng k thể..
-Con thật cứng đầu-Ba nó quát
Cười nhạt nhẻo..nói là cười..nhưng thực chất kèm theo nước mắt
Nụ cười chát đắng và rất đau lòng
-Ba...k còn yêu con nữa
Nước mắt lã chã rơi...
Nó chạy ra đường
Cứ chạy..
Mưa cứ trút và nó k biết mình sẽ đi đâu!!!
Những viên đá nhọn cứ châm vào bàn chân nhỏ bé đến rỉ máu...
Máu đổ
Nước mắt rơi
hòa vào mưa...
Lạnh và đắng...
Đau nhưng sao có thể đau = tim nó bây giờ
Ba chưa từng to tiếng với nó
chưa chừa quát nó...
Và ba nó chưa từng nặng lời với nó như vậy
Thay đổi rồi..tất cả đã thay đổi rồi
Máu cứ chảy đi
Nó mệt lắm
Thật sự rất mệt mõi
Ba nó..niềm yêu thương của nó...
Vấp ngã...
Máu chảy từ bàn tay nhỏ bé...đau
mẹ?? h` niềm tin yêu duy nhất của nó là mẹ....
Chạy đến bên ngôi mộ mẹ..nó bật khóc...
Nhìn ảnh mẹ...nó xót xa...
-Mẹ rời bỏ Tiểu Từ thật rồi sao mẹ?? Ba giờ đây có gđ mới..ba k cần Tiểu Từ nữa rồi mẹ ơi....
Khóc thổn thức....
-Mẹ về với con đi mẹ...con nhớ mẹ lắm...con nhớ mẹ..rất nhớ..mẹ của con:(( mẹ ơi..về đi mẹ....
Cái rét của mùa đông sao lạnh bằng tim nó bây giờ???
Mệt mõi...nó nằm bên cạnh mộ mẹ và ngủ
Ấm cúng hơn ngôi nhà mà trước kia nó xem là tổ ấm
Ba..ơi..
Ba ơi....Tiểu Từ đây mà...sao ba k chạy đến bên con chứ??
Đổi thay rồi..mọi thứ đã đổi thay rồi....
(Bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ)
Chap 14:
-Alo..Giao Giao à..là bác đây..
-Có chuyện gì k bác?
-Tiểu Từ có đến nhà cháu k?-ba nó hỏi giọng lo lắng
-K bác ạ..có chuyện gì sao?
-bác và Tiểu Từ có chút bất hòa...con bé bỏ đi đâu từ tối qua tới giờ..cháu có biết nó ở đâu k?
Ngẫm ngĩ 1 hồi lâu..cô bé đáp
-Cháu nghĩ bạn ấy sẽ đến nơi này..
-Ok..bác qua chở cháu..
7 phút sau..chiếc BMR lao vun vút tới nhà Giao Giao...
-Lên xe đi cháu.-Ông giục
chiếc xe nhanh chóng chạy...
-Có chuyện gì hả bác? chắc là nghiêm trọng lắm bạn ấy mới bỏ đi
-chuyện là như vầy:!!@#$%^&**(-Ông từ từ thuật lại cho cô bé nghe
-Cháu tin Tiểu Từ..bạn ấy k bao giờ cư xử như vậy...
-Bác cũng tin Mẫn Mẫn..cô ấy k thể nói Tuệ Nhi như vậy cháu à.?
-Vậy là bác chọn tin bà ta mà k tin con mình?
-Bác thật sự bất ngờ,và thật vọng nữa khi nhìn thấy con bé hất nước mào người Mẫn Mẫn..
-Cháu biết Bạn ấy sẽ k làm như vậy nếu k có lí do chính đáng...
Cuộc tranh luận kết thúc khi chiếc xe phanh gấp...
-La Tiểu Từ..đúng là c0n bé ở đây..cảm ơn cháu Giao Giao à...-Ông Hạ nhìn cô bé đầy vẻ biết ơn..
-Cháu nghĩ bác và bạn ấy cần nói chuyện.!
-Ok..
~~
Thơ thẩn vặt những cọng cỏ dại trên mộ mẹ...nước mắt nó cứ thể chảy ra..
-Tiểu Từ..là ba
Hốt hoảng...bất ngờ và có chút ấm áp..ba nó vẫn đi tìm nó..vẫn cần nó:
-Ba đến đây làm gì? ba vẫn còn nhớ mẹ sao?
-Con à..ba biết tối qua là ba k đúng...ba xin lổi con-Ông hạ giọng
có chút mãn nguyện...Nó thôi khóc
-Ba đi tìm con sao?
-ba sao có thể bỏ mặc con đc...
-Ba tin những gì tối qua con nói chứ?
-Con à..chuyện đã qua..ba k muốn nhắc lại nữa...ba chỉ muốn gđ mình hòa thuận và sống hạnh phúc thôi con
-Ba vẫn k hề tin con-Mỉm cười nhạt nhẽo..nó đáp
-Ba tin con..và ba cũng tin Dì...Coi như ba xin con..về nhà đi..
-Con sẽ về..nhưng k phải vì ba..mà vì mẹ..đó là nhà của mẹ..cũng chính là nhà của con..
-Con yêu à..con có thể thử chấp nhận Dì đc k? ba k đòi hỏi con coi Dì ấy là mẹ..chỉ cần con đối xử như người thân trong nhà là ba mãn nguyện rồi...
-Ba đã kết hôn với bà ấy?
-K con gái à..
Vẫn còn...nó vẫn còn cơ hội để tách bà ta ra khỏi thế giới của nó..1 người đàn bà độc ác...!!
~~~
-tiểu thư về rồi s?-Vú Tâm nhìn nó nước mắt rơm rớm
-Vù đừng khóc...Tiểu Từ về rồi...
-Tôi cứ tưởng cô k về nữa-Vú Tâm tiếp khóc khóc
Bà là người chăm nó từ lúc nó còn bé..tính ra cũng hơn 20 năm bà ở trong căn nhà này
tuy chỉ là người vù nuôi..nhưng mọi người trong nhà...nó và mẹ nó đều coi bà là người thân...
-Con mệt lắm..con lên phòng nghen...
-Dạ..cô lên phòng nghĩ..Tui nấu miếng gì rồi mang lên cho cô ăn..
Nó gậm gật rồi bước lên phòng...
Nhìn chung quanh..khung cảnh cứ như đang bị thay đổi
Đau lòng nhất là căn phòng may..
Nó lại nhớ mẹ..mọi kĩ vât của mẹ đều trong đó
Nhìn thấy chiếc máy may...cũng như thấy mẹ vậy
Giờ đấy với nó..căn phòng đó..chiếc máy may đó chính là mẹ...
Nằm bệt xuống giường..cảm giác mệt mỏi đang xâm chiếm...
~~~
Vú Tâm nấu 1 ít cháo cá cho nó..
bà luôn là người tận tụy với nó nhất trong từng món ăn thức uống...
-Bà làm gì vậy?-Mẫn Quân từ trên lầu đi xuống khi ngửi mùi thơm của thức ăn
-Tôi nấu cháo cho cô chủ.
-Cô chủ nào?-Cô ta hỏi vẻ khjh khi
-Là Niệm Từ tiểu thư...-bà ta nhấn rõ 2 chữ tiểu thư cho người đối diện nghe
-Nó..nó về rồi à?
-Đây là nhà cô ấy..tất nhiên cô ấy phải về rồi,
-Thế mà tôi tưởng nó k về nữa-Bật cười chế giễu.cô ta đáp
Nhìn xuống bát cháo đang bốc khói ngun ngút...cô ta tiếp
-Đây là của cô ta à?
-Ừ..cô chủ mệt..tôi mang lên đây..làm ơn tránh ra
Vú Tâm đấy người cô ta ra và bước đi..
-Đứng lại..tôi Cũng muốn dùng..đưa nó đây.
Cô ta chỉ vào bát cháo
-Muốn ăn thì tự mà nấu..tôi chỉ nấu cho 1 mình cô chủ ăn thôi
-Bà...
-Tránh ra.-Bà vú đẩy cô ta ra và bước đi
Mẫn Quân tính vốn đố kị..chạy đến giật chén cháo
2 bên giằng co qua lại..chén cháo đổ ra tay cô ta..
-Nóng quá...
Bốp!!!!!!!!!!!
cô ả ban cho vú Tâm 1 cái tát nóng tai.....
-Cô làm cái gì vậy?? đây là của Tiểu thư..cô là gì trong nhà này ma lấy quyền đòi hỏi,lấy quyền đánh tôi?-Vú Tâm tức tối
-Vì nó là con của tôi..-Bà Mẫn từ trên cầu thang ung dung đi xuống
-Và tôi..là phu nhân trong nhà này...-Bà ta tiếp
-Căn nhà chỉ có 1 ng phu nhân..người đó là Mẹ của Tiểu Từ tiểu thư.-Vú Tâm đối kháng
-k sớm thi muộn..tôi cũng sẽ chính thức trở thành phu nhân..và người đầu tiên tôi đuổi...sẽ là bà..!
Bực mình..Vú Tâm bỏ lên..nghe thoang thoáng tiếng của Mân Quân
-Đồ bà già!!!
Đúng là vật đổi sao dời...
1 đám vịt mà cứ muốn bay lên cao làm phụng hoàng..
Vú Tâm thầm nghĩ
-Tiểu Thư...tôi xin lỗi
-Vú sao thế? sao tự nhiên xin lổi..mà mặt vú sao thế này...?-Nó hốt hoảng sờ vào bờ mà đang hằng đỏ của bà
-Tôi nấu cháo cho tiểu thư..ai ngờ 2 mẹ con mụ phù thủy cướp..rồi còn đánh tôi nữa...tôi là phận hầu không sao..chứ chén cháo mà tôi bỏ công nấu họ cũng cướ..đúng là mụ ác nhân
-Bà ta đánh Vú sao??-Nó bực
Vú k nói gì...nó thật sự rất tức..mẹ nó còn chưa đối xử với Vú như vậy...2 mẹ con đó có tư cách gì?
-K phải..là con gái lớn của ba ta
-Mẫn Quân? cô ta lấy quyền gì trong căn nhà này?
k còn chịu nổi
Nó xông qua phòng Mẫn Quân..
Cô ả đang ngồi ướm những bộ quần áo hàng hiệu vừa sắm...
chỉ thế thôi đủ thấy tư cách cô ta như thế nào r
-Ai cho phép cô đánh Vú Tâm của tôi-Nó trợn mắt
-Tôi thích..-Cô ta cười nhạo
Bộp!!!!Bộp!!!Bộp!!!!
Nó tát liền 3 bạt tai vào má...Giọng đanh thép
-Cô k có tư cách dạy người trong căn nhà này.dù là người ở!
Bất ngờ.nhưng k thể làm gì nó..cô ả trợn mắt
-Mẹ tao là phu nhân trong căn nhà này..và tao cũng là tiểu thư..k thua kém mày
-nhà này chỉ có mẹ tôi là phu nhân..k ai có tư cách làm cả..và cô..chỉ là 1 người thấ hèn..k đc phép đụng vào người của tôi
Nó lườm...ánh mắt sắc lạnh như muốn đâm chết người
Có chút sợ hãi..Mẫn Quân k còn giám lớn giọng nữa
đứng quắc mắt về phía nó..cô ả bảo:
-rồi mày sẽ biết....
Nó bỏ mặc cơn tức tối của cô ta..bỏ ra khỏi phòng
Rõ tức!!!
~~~
-Mẹ à..nó đánh con..-Mẫn Quân ức chế..nói to
-Con làm gì mà để nó đánh?
-Chuyện của bà Vú..nó biết nên nó đánh con!
-Hừm...đừng vội..rồi mình sẽ từ từ trả thù nó
-Giờ mình làm sao mẹ?
-Mình phải chia rẽ ba nó và nó..để ông ta k còn tin tưởng nó nữa..rồi cô lập nó..chỉ có thế..nó mới bỏ đi..và chúng ta sẽ là chủ nhân ngôi nhà này
Mỉm cười đắc chí..2 mẹ con bỏ ra ngoài...
k ai biết là đi đâu
Chap 15:
Sân bay:
-Con trai của mẹ..về rồi sao?-1 phụ nữ trung niên sang trọng niềm nỡ..
-Chào mẹ..con về rồi
-5 năm rồi đấy..5 năm rồi..-bà ta sụt sùi
-Con đã hoàn thành việc mẹ giao..con muốn về đây học...
-Con đã lớn thật rồi..còn rất đẹp trai nữa-Ôm đứa con xa cách bấy lâu vào lòng..người đàn bà rơi lệ hạnh phúc
-Cậu Khấu...xe đã chuẫn bị rồi..
-Đc..tôi se đến gặp 1 người...-quay sang mẹ..hắn tiếp
-Và tối nay con k ăn cơm nhà đâu mẹ nhé...
Quăng hành lí cho quản gia thu xếp..hắn ra xe và đột ngột tăng tốc
-Alo..Tô Minh Hoàng nghe...
-Là tao...
nghe đc chất giọng quen thuộc..Minh hoàng bật reo
-Nguyên Vũ..mày về rồi..
-Phải..tao về rồi
-Đêm đầu tiên tại Việt Nam mày phải giành cho tao đó-Minh Hoàng bật cười khanh khách
-Đương nhiên..chỗ cũ nhé
-Oki...
~~
Big Bar:
-Uống cho tao...-Minh Hoàng nâng ly Logs Iland lên..chỉ định
-Tao vừa về..mệt quá mày ơi
-Phạt mày tội đi suốt 5 năm trời bỏ tao..
Bật cươi trước lời lẽ thằng bạn..hắn xuề xòa:
-Giờ tao về đây rồi
-Khi nào chuyển hồ sơ về Royal với tao đây?-Nhìn nghiêm nghị..Minh Hoàng hỏi
-mai tao đi học đc rồi...
-haha..suốt 5 năm bên đất khách quê người mày có quen được em nào k?
khẽ cười..hắn nói
-Quen gì mà quen...tao chỉ thích hàng của Việt Nam thôi..con gái Tây..tao k Ham
-Hay là có ý trung nhân rồi.?
Cười nham hiểm..hắn bảo
-mày nhiều chuyện từ khi nào thế?
cuộc trở về...với mục đích chỉ 1 mình hắn biết!! Chap 15 (tiếp)
-Mẹ à? giờ mình làm sao đây? ba nó ngày càng cưng nó hơn-Mẫn Quân bực bội
-Con đừng có la toáng lên thế chứ? để mẹ tính nào..mình về đây chưa được 1 tháng..ông ấy vẫn chưa đồng ý kết hôn với mẹ..mẹ k thể làm zì nó..-Bà ta đăm chiêu
-Mình phải làm zì bây giờ?
-Mình chỉ có thể làm nó từ bỏ ba nó..chỉ thế thôi!
-Bằng cách nào chứ? Nó rất cứng đầu kia mà?
-Chỉ cần ba nó k còn tin tưởng nó nữa..mọi việc sẽ dễ dàng hơn
~~~
Những con người độc ác đang lâm le cuộc sống nó...
Ba nó vẫn ôn tồn..
vẫn ấm áp..
nhưng tình yêu dành cho nó đã san sẽ..k còn trọn vẹn
Ông đang vô tình làm tổn thương nó
~~
-cả nhà dùng cơm đi-Ông Hạ lên tiếng
-Mời Dì dùng cơm-Nó nhanh nhảu
Rồi gắp thức ăn cho bé Rya..nó cất
-Rya của chúng ta ăn cho chóng lớn nhé
Bất ngờ trước thái độ của nó
mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ
Sau bữa cơm
-Cảm ơn con nhé..con yêu
-Chỉ cần ba hạnh phúc là đc..-Nó mỉm cười
~~
-Mẹ..nó dở trò gì vậy mẹ?-Mẫn Quân thắc mắc
-Mẹ k biết..k lẽ nó cam tâm chung sống chung 1 ngôi nhà với mình sao?
-Con nghĩ là k thể
-Đúng..1 nhà k thể có 2 chủ..để khi nào có cơ hội..mẹ thử nó.
-Dù sao mình cũng phải tống khứ nó ra khỏi căn nhà này
-Đương nhiên rồi!!!
~~
-Con muốn ăn mì à? có cần dì giúp k?-Thấy nó lục đục..bà ta dò xét
-Ồ k cần đâu Dì..phiền Dì lắm-Nó cởi mở
Bưng bát mì ra bàn ăn..nó hì hụp
-Mày k ghét tao nữa sao?
-Dì nói gì vậy? k đóng kịch nữa hả Dì?
-Mày đừng giả vờ ngoan hiền nữa...
-Chấp nhận đc thỳ chấp nhận thôi!..con phải ăn..Dì có thấy là k tiện để nói chuyện k??
Bất ngờ trước thái độ nó..bà ta bỏ lên
Thực sự
Nó bất mãn
nó ghét
nó hận..nhưng bản thân nó bao nó phải chấp nhận
Nuốt nước mắt cho qua
Ừ thì chấp nhận!!
~~
-Tiểu Từ.cậu chấp nhận bà ta thật sao?
-Ừ..mình nghĩ là bỏ qua đc thì bỏ qua
-Nhưng liệu mẹ con ác độc đó có để yên cho cậu k?
-Tớ k biết,,Giao Giao à..tớ mệt mỏi lắm..giờ tớ cần cuộc sống yên tĩnh...bình yên..thế là đủ
Bỏ qua chuyện đó...Giao Giao thắc mắc
-Mẹ cậu mất vì cháy à?
mẹ...nhắc tới mẹ..lòng nó lại nhói
Nhớ mẹ...
Nó khóc
-Tiểu Từ..tớ xin lổi..nhưng tớ cần biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ cậu.
-Cậu nói vậy nghĩa là sao?
-Camera đã quay thấy mụ đàn bà và em cậu đến tầng hầm..cuộng băng này tớ đã save vào Ipad cho cậu!
-Họ..họ đến...đến đó làm gì-Môi nó mấp máy
-tớ k biết nữa..bộ dạng rất đáng nghi..cả ba cuậ cũng k biết họ đến buổi tiệc
-Mẹ tớ bị va chạm mạnh ở đầu mà chết...có lẽ là xốc khói nên mẹ ngã..
-Cậu nghĩ thế sao?
-Tớ..tớ k biết nữa..Giao Giao à...tớ rối lắm!
-Tớ cũng k biết nên làm thế nào...nhưng tớ thấy cái chết của bác gái rất khả nghi
-ý..ý cậu là..bà ta sao?
-Ừ..mình có cảm giác mọi chuyện đều liên uan quan đến bà ta!
-Tại sao..tại s chứ..sao lại là bà ta chứ
Ôm đầu..nó khóc rưng rức
ng ba nó yêu..
vì ng đó ba nó bất chấp phãn bội mẹ nó
là ng đàn bà đó
giết mẹ nó
thỳ ba nó phải làm sao??
Khó xử...
Nhưng nó k thể bỏ qua.
mẹ nó là tất cả với nó mà...
sao có thể bỏ qua..xem như là k có chuyện gì đc chứ
Nó từng nghĩ sẽ chấp nhận họ là 1 gđ..
nhưng níu họ giết mẹ nó??
Chấp nhận làm sao đây?
~~
Trở về với bao nhiu sự lo lắng..mệt mỏi..nó mệt lắm!!
Buổi cơm..lại phải đối diện với 2 mẹ con cay độc đó
Nó hận!!hận..
-tiểu Từ ăn gà nhé-Ba nó gắp đồ ăn vào chén nó...trước ánh lườm sắc bén mà bà ta phóng cho nó
ăn? sao nó ăn vào..nó đang băn khoăn biết mấy
Nó k thể chấp nhận..kẻ sát hại mẹ nó ở trong ngôi nhà này!
-Ăn rồi em dẫn Rya đi thắp nén nhang cho Tuệ Nhi anh nhé
Giả tạo..đúng là giả tạo mà
đang nhục mạ mẹ nó đấy à??
Kìm nén!!!nhất định phải kìm nén
-Dù sao cũng là phu nhân của Hạ gia..em k muốn bất kính-bà ta tiếp tục ngọt ngào
-Càm ơn em
k còn chịu nổi nữa.
thật sự phải bùng nổ thôi!
-Giả tạo..bà thật giả tạo!-Nó hét thẳng vào mặt bà ta
Bất ngờ..
mọi ng đều bất ngờ trước hành động của nó
-Tiểu Từ..con làm sao vậy-Ba nó lo lắng..
-Dì làm gì cho con k vừa ý sao?-Ba ta tò mò
-Ba à..ba đừng tin bà ta nữa..chính bà ta....
-Con gái..k phải giống như mọi ngày sẽ tốt hơn sao? con đã hứa với ba rồi mà?-Ba nó cắt ngang lời nó
-Con đã từng nghĩ sẽ chấp nhận họ..nhưng mà...
-Tiểu Từ..có phải con nhớ Tuệ Nhi k?
-Bà k đc gọi tên mẹ tôi..bà k có tư cách....-Nó xỉ
-Đủ rồi...Dì k chịu nổi nữa..nếu con k thích dì ở đây thì Dì dẫn Rya rời khỏi..chứ con đừng có cái thái độ đó với Dì
Bà ta nắm tay Rya..con bé đau.nó khóc
-Ba ơi...con hông muốn đi đâu ba
ôm đứa con gái nhỏ vào lòng
-Ba k để aj đuổi con ra khỏi nhà...đây là nhà của con
Sock...thật sockk..
ba nó đang giữ chân họ lại à?
Ba ơi!! họ là người giết mẹ..chính họ đó ba..
Nó muốn nói lắm
nhưng liệu ba nó có tin
-Tiểu Từ..con quá đáng rồi đấy!-Ông nhìn nó
-Ba à..con k thể sống chung với họ..con k thể
-Tại sao chứ?? Dì rất thương con?
Cười nhếch mép..nó lạnh lùng
-Thương à?? chính bà ta đã giêt mẹ con để bước chân vào ngôi nhà này..con đường mà bà ta bước vào ngôi biệt thự này trải đầy máu của mẹ con..ba bảo con làm sao chấp nhận chứ???
Nó thét lên...nươc mắt lã chã rơi
-Đủ rồi..Con thật là..sao con có thể vu oan cho Dì như vậy chứ..con cần phải tôn trọng Dì chứ-Ba nó quát
Lại quát..
ba nó cứ mắng nó..vì ng đàn bà đó
-Ba...mẹ mất k bao lâu..ba lại mang ng đàn bà # đến ở..ba k sợ mẹ từ trong quan tài ngồi dậy sao? ba k sợ mẹ con chết k nhắm mắt sao???
Xoảng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ba nó hất tung chén đĩa trên bàn
tức giận..cơn phẫn nộ đang trút ầm ĩ lên ng nó
-Tiểu Từ...con k thể vu oan cho Dì..di sao có thể giết mẹ con-Bà ta phân trần
-Nghe k? Dì đã nói thế? con nghe chưa hả?-Ba nó nhìn nó..
Như muốn úp hết cơn giận lên người nó vậy
1 vệt nước mắt trải dài trên má
-Ba...
Nó kêu ông..tiếng kêu chất chứa tình yêu thương..mong 1 sự đồng c
Tags:
Chia Sẻ:
› Cùng Chuyên Mục
Truyện Teen - Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em full
► 2013-08-10 / 16:44:43
Truyện Teen - Nước mắt Cô gái Lọ Lem
► 2013-08-10 / 16:44:37
Truyện Học Sinh - Tam Giác Tình Yêu
► 2013-08-10 / 16:44:30
Truyện Teen : Khi Hạnh Phúc Vụt Bay
► 2013-08-10 / 16:43:37
Truyện Teen,Hotgirl ? Không ! Tôi Không Muốn Làm Hotgirl
► 2013-08-10 / 16:43:30
Truyện Teen - Nhóc To Gan Đấy
► 2013-08-10 / 16:43:01
Truyện Teen - Chìa khóa mở trái tim băng giá
► 2013-08-10 / 16:39:44
Anh,em và thuốc lá
► 2013-08-10 / 16:38:32
truyện Teen: Ánh tà Dương
► 2013-08-10 / 16:37:45
Hỗ Trợ
Gmail: Chemgiok35@gmail.com
Designed By Ngố Pizô